
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)
Tác giả: mysweetlovelyday
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3214564
Bình chọn: 9.5.00/10/1456 lượt.
không biết làm cách nào để cải thiện cuộc sống khốn khổ và luôn bị chèn ép của mình.
Ném Hương nằm xuống giường. Hắn xoay khớp bả vai. Lúc nãy hắn còn lo lắng cho Hương, bây giờ hắn tức điên người. Vứt trả cặp và kính của Hương lên giường. Hắn rủa.
_Nếu có thể chết được thì cô mau chết đi. Sống mà lúc nào cũng thấy mình chỉ là một con vật bị ruồng bỏ thì sống có ích gì.
Phòng y tế thuộc trường đại học Thiên Tân chỉ có một bác sĩ tên là Hùng – anh ta khá trẻ, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, trên sống mũi lúc nào cũng đeo một cặp kính cận trí thức, ánh mắt mơ màng kiểu nghệ sĩ đang tưởng thưởng đến một bài thơ nào đó.
Nhìn cách hắn đối xử thô bạo với Hương. Hùng cười nhạt.
_Cậu có cần đối xử với người ta như thế không ?
Hắn cáu.
_Anh mau khám cho cô ta đi. Việc của tôi đến đây là hết.
Hùng cười cợt.
_Cậu có cần tôi nói cho cô ấy biết, cậu chính là người đã có “lòng tốt” đưa cô ấy vào đây không ?
Nghe giọng đùa cợt nhả của Hùng. Hắn làu nhàu.
_Hình như anh thích đem người khác ra làm trò đùa là niềm vui của anh thì phải ?
Hùng nhún vai.
_Cuộc sống của mỗi chẳng phải là một vai diễn là gì ? Nếu có thể đóng trọn vai diễn của mình thì tại sao chúng ta lại không làm.
Không muốn nói chuyện lôi thôi với Hùng. Hắn quay lưng bỏ đi. Hắn coi hành động vừa rồi của hắn là đã ban ơn cho Hương lắm rồi.
Hắn mặc kệ Hương chết hay là sống, chỉ cần Hương biến mất ra khỏi cuộc sống của hắn và hàng ngày hắn không phải nhìn thấy Hương là được. Hắn căm ghét Hương.
Hắn không muốn một cô gái ngu ngốc và xấu xí như Hương được sở hữu một đôi mắt đẹp như thế. Hắn rủa Hương là ngu ngốc và đần độn. Càng nghĩ hắn càng tức. Khuôn mặt hắn thể hiện sự trầm trọng và giận dữ. Cũng may Hương đang bị ngất nên không phải hứng chịu cơn thịnh nộ của hắn, nếu không Hương đã không sống yên được với hắn.
Giờ ra chơi chỉ được hơn hai mươi phút nên rất ngắn ngủi. Khi hắn bước vào lớp, các bạn đang chăm chú nghe thầy giảng bài. Hai tay đút vào túi quần, cúi đầu chào, hắn ung dung đi về chỗ ngồi của mình.
Thầy giáo thấy Hương vắng mặt, thầy hỏi cả lớp.
_Có ai biết bạn gái ngồi bàn thứ mười đi đâu không ?
Hắn mặc dù biết nhưng hắn không nói gì. Hương có chết, có biến mất cũng không liên quan đến hắn. Ngay cả người thân của hắn, hắn cũng chẳng quan tâm nói gì đến Hương. Hắn cho rằng, việc hắn có lòng tốt đưa Hương vào phòng y tế là may cho Hương lắm rồi, nếu không hắn đã bỏ mặc cho Hương chết vì lạnh và chết vì bệnh tật. Hắn lẩm bẩm nghĩ. Sao mày không bỏ mặc cô ta, nếu bỏ mặc có thể mày sẽ không cần phải chịu đựng cô ta nữa ?
Hắn đặt mạnh chân lên bàn học của Hương, người ngả ra phía sau ghế, mắt ngước lên trần nhà. Hắn đang suy nghĩ mông lung hết chuyện nọ đến chuyện kia.
Ngồi học trong lớp cùng các bạn và thầy giáo đang giảng bài, ai cũng tưởng chỉ có mình hắn đang ngồi học, đang ngồi tại nhà riêng của hắn, còn các bạn và thầy giáo là người hầu và quản gia của hắn. Trong mắt hắn, hắn không coi ai ra gì cả.
Ông thầy cố nén tức và bực mình. Ông biết hắn là ai, và cũng hiểu tính cách lạnh lùng của hắn. Ông không dại gì mà trêu tức và chọc giận hắn. Hắn có thể là một con người lạnh như băng nhưng cũng có thể trở thành một kẻ nóng như lửa. Nếu trêu tức hắn, hắn có thể nhấn chìm người khác trong biển băng của hắn, hắn cũng có thể thiêu rụi người khác dưới sức nóng vì tức giận của hắn. Vì hiểu điều đó nên chẳng ai dại gì mà trêu tức hay chọc giận hắn.
Ông thầy chuyển ánh mắt chán ghét nhìn hắn sang nhìn các bạn học khác.
_Thế nào ! Không có ai biết bạn ấy đi đâu sao ?
Loan rụt rè nói.
_Bạn ấy đang ở trong phòng y tế của trường.
Ông thầy quan tâm hỏi.
_Bạn ấy bị ốm à ?
Loan ấp úng.
_Em..em không biết.
Tất cả đều quay sang nhìn hắn, ai cũng biết hắn chính là người kéo Hương ra khỏi lớp và là người mang Hương đến phòng y tế. Họ tò mò muốn biết hắn đã làm gì Hương đến nỗi hắn phải cõng Hương đi. Trong lớp, có hơn chín mươi phần trăm cho rằng, hắn đã đánh Hương đến ngất đi hay dọa Hương dẫn đến bất tỉnh. Sự tưởng tượng của họ mới hay ho và buồn cười làm sao ! Nhưng dù họ có nghĩ như thế nào thì một phần cũng liên quan đến hắn.
Thầy giáo thấy cả lớp đều đang nhìn hắn như dò hỏi. Ông tò mò hỏi hắn.
_Em biết vì sao bạn ấy bị ốm đúng không ?
Hắn lạnh nhạt đáp.
_Em không biết. Em cũng không muốn trả lời. Thầy dạy đi.
Ông thầy cáu.
_Em bị làm sao thế ? Nếu em biết, em nên nói ra, dù sao các em cũng là bạn học cùng lớp.
Hắn cau có.
_Nếu thầy và các bạn muốn biết sao không xuống phòng y tế thăm cô ta. Em đâu có cấm hay ngăn cản ai.
Ông thầy mất hết kiên nhẫn.
_Em và bạn ấy là bạn chung một nhóm. Hai em phải quan tâm đến nhau. Mục đích mà thầy muốn các em chia ra và làm việc theo nhóm cũng vì nguyên nhân này.
Cả lớp im lặng không đáp. Họ thấy tủi hổ, không cần phải nói ai cũng biết họ không muốn có liên quan đến Hương. Trong lớp, họ thích hành hạ Hương, thích nói giễu cợt Hương hơn là chấp nhận con người thật và tính cách của Hương. Con người là thế, khôn thì ăn người, dại thì người ăn. Hương là một cô gái đáng thương theo cả nghĩ