Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214904

Bình chọn: 9.00/10/1490 lượt.

ữa. Hành động của Hương chẳng khác gì một đứa con gái giang hồ và một tên cướp.

Sau khi tặng quà cho cả ba. Hương đẩy họ ra khỏi phòng.

_Đã muộn rồi. Con cần phải học bài !

Hương đóng cửa phòng. Kéo ghế, ngồi xuống. Hương mở sách, nếu như mọi hôm Hương phải vất vả để học thì lúc này Hương làm bài và giải quyết các bài tập thật nhanh.

Xoay bút chì. Hương bắt đầu nói chuyện với chính mình. Hương đang phân ra làm hai, một bên là Hương, còn một bên là Hồng.

Hồng càu nhàu.

_Em thật quá cổ hủ. Những bộ quần áo như thế mà em cũng mặc được.

Một tiếng nói phản kháng vang lên.

_Em không cho mình là cổ hủ. Chị làm ơn đừng phá hỏng hết mọi thứ mà em đã cố công gây dựng được không ? Chị nói đi, sau khi chị đi rồi, em làm sao mà sống tiếp được. Em sợ họ sẽ càng khinh ghét và hành hạ em thêm.

Hồng giận dữ.

_Em ngốc và nhu nhược vừa thôi. Chị sẽ cho bọn họ biết bị đối xử như một con vật thì sẽ có cảm giác như thế nào ?

Hương van xin.

_Em xin chị ! Xin chị đừng làm như thế ! Chị không nên đối xử hỗn hào và láo lếu với mẹ như thế. Dù sao mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi.

Hồng lên giọng.

_Chị không cho mình đang làm sai. Nếu mẹ đối xử tốt và quan tâm đến em hơn, em đã không phải sống khổ sở như bây giờ. Em cho rằng chỉ có chửu mắng và đánh đập mới làm cho em khá lên được sao ? Chị thấy mẹ đã hoàn toàn nhẫm lẫn. Thay vì đánh và mắng em, mẹ phải an ủi, động viên và làm một chỗ dựa tinh thần em mới đúng, đằng này mẹ luôn làm trái với lương tâm của mình. Chị sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ về điều đó.

Đứng ngoài cửa phòng Hương. Bà Dung kinh ngạc khi nghe Hương đang nói chuyện lẩm bẩm cái gì đó như một thầy cúng. Bà tưởng Hương đang nói chuyện với ai nên vội mở cửa phòng. Bà không tìm thấy ai cả, bà chỉ thấy con gái bà đang gọt bút chì.

Hương quay đầu nhìn bà. Hương mím chặt môi.

_Mẹ muốn gì ? Con đã nói là con không muốn bị làm phiền vì con cần phải học bài rồi kia mà ?

Nếu phải lúc khác, thế nào bà Dung cũng quát ầm lên nhưng khi nhìn vào đôi mắt rực lửa và tức giận của Hương. Bà Dung chùn bước, bà không dám nói nặng lời với Hương.

_Mẹ xin lỗi. Thấy con nói chuyện nên mẹ tưởng con đang nói chuyện với ai đó.

Hương lạnh lùng đáp.

_Từ lần sau, nếu mẹ có vào phòng của con, phiền mẹ gõ cửa phòng. Dù con là con của mẹ, nhưng con đã lớn, đã trưởng thành, con cần không gian riêng tư.

Bà Dung tái mặt, từ chập tối cho đến bây giờ, Hương đã không còn phải là đứa con gái nhút nhát, sợ sệt và ngu ngốc của bà nữa. Hương đã hoàn toàn đổi khác. Hương trở nên dữ dằn, Hương đanh đá và nóng tính. Hương muốn thể hiện quyền làm chủ của mình.

Xoay ghế ra hướng cửa, vắt chân chữ ngũ, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn bà Dung từ đầu xuống chân. Hương hỏi.

_Mẹ còn việc gì nữa không ? Nếu không còn gì để nói, mẹ có thể đi được rồi.

Tức giận, phẫn nộ khiến bà Dung muốn nổ tung ra hàng nghìn mảnh. Con gái bà dám khinh ghét bà, dám ra lệnh, dãm hỗn hào với bà. Bà muốn dạy cho Hương hiểu, ai ở trong gia đình này mới là người làm chủ và là người ra lệnh.

Bà hùng hổ đi vào phòng. Dơ tay lên cao. Miệng mím chặt. Bà rít giọng.

_Mẹ phải dạy cho con biết, thái độ xấc xược và hỗn láo của con đáng bị ăn đòn gì.

Bà lia tay thật nhanh. Hương không hề tránh cái tát của bà. Hương để cho bà Dung đánh. Xoa nhẹ vào má. Cười nhạt, Hương hỏi.

_Bây giờ thì mẹ đi được rồi chứ ?

Bà Dung bật khóc, bà bất lực, đúng là dù bà có đánh được Hương, thái độ lạnh nhạt và hỗn láo của Hương cũng chẳng thay đổi gì mà ngược lại bà càng khiến Hương khinh ghét bà hơn.

Bà cay đắng nhận ra, con người không có ai hoàn hảo cả. Hương của trước kia tuy xấu xí, ngu ngốc và khờ khạo nhưng luôn biết vâng lời, lễ phép và là một đứa con gái ngoan của bà. Hương của bây giờ thông minh, xinh đẹp, ăn nói chững chạc và hùng hồn nhưng lương tâm và trái tim không còn trong sáng như trước nữa. Hương đã biến thành một cô gái đạp trên người khác để sống, Hương sẵn sàng bắt nạt kẻ khác, sẵn sàng giễu cợt người khác nếu họ dám trêu tức và chọc giận Hương.

Ngay lúc này bà lại ước có được Hương của Hương trước kia, muốn được nhìn thấy Hương cúi đầu mỗi khi bà mắng, muốn nghe Hương gật đầu vâng dạ mỗi khi bà hò sai chuyện gì.

Bà nhìn đứa con gái xa lạ đang ngồi thản nhiên trên ghế trước mặt. Bà biết rằng bà là một bà mẹ thất bại và đáng trách. Bà đã không biết trân trọng những gì mà bà đã có.

Bà luôn ước Hương thông minh, xinh đẹp, nay ước mơ của bà đã thành sự thật nhưng xem ra chỉ có hình thức và đầu óc của Hương được khai sáng và thay đổi còn lương tâm và trái tim của Hương đã bị dìm xuống vũng bùn rồi. Hương biến đổi linh hồn và thể xác của mình, nhưng không còn giữ nguyên vẹn được trái tim mình. Trái tim Hương lúc này chứa toàn oán hận và đắng cay. Hương đang bắt những người trước kia hành hạ, sỉ nhục và chèn ép Hương phải trả giá. Kế hoạch trả thù của Hương bắt đầu.

Hai mẹ con nhìn nhau trừng trừng, lúc này trông họ giống như hai kẻ thù của nhau hơn là mẹ con. Bà Dung biết mình đã thua, bà dù có đánh Hương cũng không thể khiến Hương khuất phục và sợ mà bà mà càng khiến Hương


Polly po-cket