Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214923

Bình chọn: 7.5.00/10/1492 lượt.

cứ lời nào mà Hương vừa mới thốt ra. Nếu Hương nói rằng, Hương đi làm thêm, sau đó sắm sửa cho bản thân thì họ còn tạm tin Hương, đằng này Hương nói là do một người bạn cho Hương tiền thì dù có bị đánh mạnh vào đầu, họ cũng nhất quyết không nghe theo.

Mồ hôi bắt đầu rịn ra trán ông Sơn. Ông thở hắt ra một hơi.

_Con đừng trêu đùa trái tim của bố nữa. Bố không chịu đựng thêm được một cú sốc nào nữa đâu. Có chuyện gì thì con mau nói nhanh lên.

_Con nói thật. Tiền mua điện thoại và quần áo đều là do bạn con cho.

Hương che miệng cười khi nghĩ đến hành động cướp tiền của mình nhưng Hương không dại gì mà nói cho bố mẹ mình biết. Hương không muốn họ tò mò về mối quan hệ giữa Hương với anh em nhà họ Cao.

Ông Sơn, bà Dung và Tuấn mở to mắt nhìn Hương. Cả ba đang đứng ở giữa phòng, Hương ngồi trên giường. Nếu ai không hiểu họ là một gia đình thì họ lại lầm tưởng, Hương là cô chủ còn ba người kia là người làm trong nhà.

Nhìn cử chỉ hài lòng và vui vẻ của con gái. Ông Sơn nhíu mày.

_Con nói thật đi. Con phải là con đang lừa bố đúng không ?

Hương bực bội.

_Con nói thật. Con lừa bố làm gì. Bố cũng thừa hiểu, con là người không quen nói dối. Nếu bố không tin con, bố có thể hỏi mẹ, lúc nãy mẹ đã nói chuyện với bạn của con.

Ông Sơn vội hỏi bà Dung.

_Hương nói có đúng không em ? Có đúng là điện thoại và quần áo của con bé Hương đều là do người bạn đó mua cho nó ?

Bà Dung gật đầu như một cái máy. Bà nhìn Hương trừng trừng, từ lúc nãy đến giờ bà vẫn không thể dứt ánh mắt ra khỏi Hương. Bà vẫn không làm sao tin được, không làm sao chấp nhận được con người mới của Hương. Bà tưởng rằng bà đang gặp ác mộng, đang tưởng linh hồn và thể xác của mình tách ra làm hai, tưởng tâm trí của bà đang trôi nổi giữa không trung.

Ông Sơn mở to mắt nhìn bà Dung, rồi quay sang nhìn Hương. Đầu óc ông hỗn độn, những suy nghĩ rời rạc thành những chuỗi không có điển liên kết, ông không làm sao chắp vá được suy nghĩ của mình. Ông tưởng rằng mình là một thằng ngốc, ông tưởng ông đang mất trí.

Đứa con gái mà ông quen nhìn thấy trong hình hài xấu xí, luộn thuộn và dại khờ nay không còn nữa. Hương bây giờ chững chạc, thông minh, duyên dáng, mạnh mẽ, dữ dằn và luôn tìm cách bảo vệ bản thân mình. Hương không cho phép ai xúc phạm hay hiểu lầm đến nhân phẩm mình, nếu ai dám làm điều đó, Hương sẽ tìm đủ mọi cách để cho người đó thấy hành động sai lầm của mình khi dám chọc giận Hương.

Không phải ! Bây giờ nên gọi Hương là Hồng mới đúng, linh hồn Hương đã bị nhốt trong một căn phòng được sơn màu trắng rồi. Hương đã tự nhốt kín linh hồn mình, tạm thời Hương đã chết, chỉ còn thể xác Hương là còn sống. Hồng đã mượn tạm thể xác Hương, mượn tạm sự sống tạm bợ để thay đổi cuộc sống khốn khổ của Hương.

Hương và Hồng là hai chị em sinh đôi, giữa họ có sự đồng cảm và có những cảm xúc giống nhau nên họ dễ đồng cảm và có thể san sẻ mọi thứ. Biết rằng người chết đã chết rồi nhưng nếu tâm trí và kí ức vẫn còn thì người đó sẽ sống mãi trong lòng người còn sống.

Từ đầu đến cuối, chứng kiến sự thay đổi của chị gái, Tuấn không nói một câu gì nhưng Tuấn không còn chịu đựng được hơn nữa. Tính tò mò trỗi dậy. Tuấn rụt rè hỏi Hương.

_Chị…chị có thực sự là chị Hương không ? Sao em trông chị khác quá !

Hương mỉm cười, tay vẫy vẫy, Hương bảo Tuấn.

_Em lại đây ! Chị có thứ này muốn cho em.

Tuấn lững thững đi lại. Hương mở cặp sách, lấy một chiếc đồng hồ. Hương nói.

_Tặng cho em. Chị biết là em luôn thích có một chiếc đồng hồ đeo tay để biết giờ giấc, nên chị đặc biệt chọn cho em một chiếc.

Mặt Tuấn bừng sáng. Tuấn dù thông minh nhưng Tuấn vẫn còn là một đứa trẻ, ngay cả người lớn cũng thích được tặng quà nói gì đến trẻ con.

Tuấn reo lên thích thú.

_Cảm ơn chị.

Hương cười tươi.

_Em phải ngoan ngoãn và nghe lời chị. Em đã nhớ chưa ?

Tuấn gật đầu đáp nhanh.

_Vâng. Em hứa !

Hương hài lòng xoa đầu Tuấn. Đối với thằng em trai, dù là trong tâm trí Hương hay Hồng thì cả hai đều yêu mến và thương thằng em trai. Tuấn là một đứa em trai bé bỏng, ngoan ngoãn và không có gì đáng chê trách. Tuấn chưa bao giờ làm Hồng và Hương phật lòng hay buồn phiền. Tuấn luôn yêu và kính trọng hai người chị của mình.

Niềm vui thích thể hiện trong mắt Tuấn. Vội đeo lên tay. Tuấn hí hửng khoe bà Dung và ông Sơn.

_Bố mẹ xem đồng hồ của con có đẹp không này ?

Ông Sơn gật đầu.

_Đẹp lắm ! Chiếc đồng hồ rất hợp với con.

Bà Dung mím môi không nói gì. Sốc và kinh ngạc đã làm não bà bị tê liệt, những sợi dây thần kinh điều khiển khả năng nói trong não bà tạm thời bị tắc nghẽn nên bà nghĩ bà đang bị câm.

Hương cầm hai túi xốp. Bước đến trước mặt bà Phương và ông Sơn. Đưa mỗi người một túi. Hương nói.

_Đây là quà con muốn tặng bố mẹ. Hy vọng bố mẹ thích món quà này.

Bà Hương ngơ ngác nhìn Hương. Bà Hương không hiểu gì cả. Sao đột nhiên con gái bà lại có ý tưởng muốn tặng quà cho bà. Bà cũng không hiểu tại sao con gái bà đột nhiên lại có nhiều tiền như thế.

Nếu bà biết được Hương đã dùng tiền của Vũ để mua quần áo cho mình và mua quà tặng cho họ, có lẽ bà còn phải kinh ngạc và sốc hơn n