Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214875

Bình chọn: 10.00/10/1487 lượt.

Hương mất, Hương luôn cảm thấy cô đơn và buồn bã. Ngày trước lúc chị Hương còn sống, chị Hương luôn bênh và bảo vệ Hương trước bạn bè, thầy cô và cha mẹ. Hương luôn mang ơn chị mình vì điều đó.

Chị Hương luôn trêu Hương rằng, dù mai sau có chết đi chị ấy cũng sẽ trở về với Hương qua cơ thể và lí trí của Hương. Hương luôn mong điều đó là sự thật nhưng có lẽ đó chỉ là câu nói đùa của chị Hương mà thôi. Hương biết không ai có thể trở về từ cõi chết. Chết là hết, là kết thúc tất cả. Nếu có nhớ đến người chết, có chăng cũng chỉ qua trái tim, qua kí ức của người sống.

Hương bị bắt nạt quá nhiều, bị hành hạ quá lắm, tuy Hương đã quen bị đối xử như thế nhưng trong Hương luôn hình thành một sự phản kháng ngầm. Hương hay tưởng tượng mình có thể đối chọi được với mọi người, từ những ý nghĩ rời rạc, cuối cùng lớn dần lên. Hương bị căn bệnh đa nhân cách.

Tính cách mới này chỉ xuất hiện mờ nhạt trong đầu Hương. Hương chưa cho ai thấy tính cách mới của mình. Đã tám năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Hương coi mình là chị gái, Hương đang phủ nhận sự tồn tại của chính mình.

Cầm tiền của hắn. Hương đạp xe đến shop thời trang. Hương bắt đầu chọn một đống đồ. Sau khi mua xong, Hương đến cửa hiệu làm tóc, mất hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Hương cũng có được một mái tóc ưng ý.

Đi qua một cửa hiệu bán giày, Hương mua liền hai đôi. Hương bây giờ đã hoàn toàn lột xác. Vừa lái xe về nhà, Hương vừa nói chuyện với chính mình.

_Chị sẽ thay đổi em, sẽ biến em thành một người khác.

Một tiếng nói khác vang lên.

_Nhưng em không muốn thay đổi. Em muốn được sống như trước kia.

Hương giận dữ.

_Chị không muốn em sống giống như trước kia. Chị không chấp nhận được điều đó. Em hãy ngủ yên, chị sẽ thay em làm mọi chuyện. Đã đến lúc em được nghỉ ngơi rồi.

Người đi đường, thấy Hương cứ lẩm bẩm luôn mồm, họ không hiểu ra làm sao cả ? Họ tưởng Hương bị điên, hay bị thần kinh. Hương đang phân thân ra làm hai. Hương tưởng tượng rằng chị gái mình đang nói chuyện với mình, tưởng tượng rằng linh hồn của mình đang bị nhốt trong một căn phòng được sơn toàn màu trắng.

Về đến nhà, nếu như mọi hôm thế nào Hương cũng cúi đầu, lo lắng và sợ hãi, thì nay Hương ngẩng cao đầu. Thô bạo mở cổng, Hương dắt xe vào sân.

Bà Dung tức giận vì Hương đi học suốt từ trưa chưa về, chưa hết bà còn nghe thằng con trai nói cho bà biết, Hương đã mua điện thoại di động. Nhà đang không có tiền, Hương lãng phí tiền như thế thật đáng trách, thật đáng ăn mắng. Bà nghĩ nếu Hương có nhiều bạn bè thì hãy mua điện thoại, nhưng đằng này Hương không có ai là bạn cả, Hương mua như thế không những lãng phí tiền mà còn chẳng để làm gì cả.

Hương dựng chân trống xe. Bà Dung mắng.

_Con đi đâu về thế hả ? Con có biết mấy giờ rồi không ?

Bà Dung kinh ngạc nhìn con gái, tuy vẫn còn hơi béo tròn một chút nhưng đã hoàn toàn lột xác. Mái tóc bù xù đã được thay bằng mái tóc dài đen mượt, cặp kính to đùng đã biến mất thay vào đó là một đôi mắt mơ màng tuyệt đẹp. Bộ quần áo cổ hủ và luộn thuộn được thay bằng một chiếc váy màu hồng nhạt thật duyên dáng, đôi giày màu đen được thay bằng một đôi giày đế mềm màu trắng. Nhìn Hương lúc này, bà sững sờ không thốt nên lời. Bà tưởng mắt bà bị mờ nên bà nhìn lầm.

Những câu mắng chửu bà dành sẵn cho Hương đều bay sạch ra khỏi đầu. Bà vuốt mắt mấy cái cho tỉnh táo. Bà run giọng hỏi Hương.

_Có đúng đây là con không ?

Hương trả lời kiểu nước đôi.

_Mẹ nghĩ đây không phải là con thì là ai ?

Bà Dung thấy không những cách ăn mặc của Hương khác mà ngay cả cách nói chuyện của Hương cũng khác. Hương không chỉ trông xinh và đẹp ra, Hương còn ăn nói lưu loát và không hề tỏ ra sợ sệt bà Dung như lúc trước.

Nghe tiếng xe của con gái. Ông Sơn sợ vợ mắng chửu con gái nên vội vàng đi ra sân. Ông cũng kinh ngạc và sững sờ không kém gì bà Dung khi nhìn thấy Hương. Cả hai ông bà tưởng rằng họ không hề mất đi một đứa con gái mà họ đang được gặp người chị song sinh của Hương.

Hương đi thẳng vào trong nhà. Ném cặp xuống ghế, Hương thở hắt ra một hơi. Rót cho mình một ly nước, Hương uống ực một hơi. Thấy bố mẹ và em trai cứ nhìn mình chằm chằm. Hương cáu.

_Bố mẹ và thằng Tuấn đang làm gì thế ? Ở nhà có cơm ăn không ? Con đói quá.

Bà người còn quá kinh ngạc và sững sờ nên nhất thời họ không thể trả lời Hương. Mắt họ mở to, mồm há ra, mặt họ ngạc nhiên cực độ. Mười tám năm nay, họ luôn thấy Hương ăn mặc luộn thuộn, đầu tóc bù xù, luôn đeo cặp kính to đùng trên sống mũi, nay tất cả đều đã biến mất, Hương đang hiện thân là một cô tiểu thư được nuôi dưỡng tốt nên hơi mập một chút.

Đứng bật dậy, Hương cáu.

_Con nói gì, mọi người không nghe thấy hả ? Thế nào có cơm không ?

Họ nhận ra Hương không chỉ thay đổi về ngoại hình, ngay cả giọng nói của Hương cũng khác. Bực mình, tức giận, Hương nói.

_Chán cái nhà này quá ! Đã không nấu cơm, còn ngồi nói chuyện phiếm nữa.

Ném mạnh áo khoác xuống ghế. Hương xăm xăm đi vào bếp. Hương lục tung tủ lạnh. Hương lùng xục mọi ngóc ngách. Kiếm một ít thực phẩm còn xót lại. Đeo tạp dề, Hương nấu bữa tối.

Điều buồn cười là ba người thân


Polly po-cket