Old school Swatch Watches
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214753

Bình chọn: 8.5.00/10/1475 lượt.

mới theo học được bốn năm ở đây và mới học chung cùng một lớp với hắn.

Hương run run đi về chỗ ngồi của mình. Hắn chán ghét nhìn Hương. Hắn không biểu hiện rõ hay giận. Người hắn ngả ra sau ghế, đầu hắn dựa trên thành ghế, mắt hắn nhìn thẳng lên trần nhà. Hắn cảm thấy mỏi nên hắn cần thư giãn.

Chân hắn vẫn gác lên thành ghế của Hương. Hắn vẫn coi bàn của Hương là cái bàn dùng để gác chân của hắn. Cô giáo không chú ý đến hắn, cô chỉ chăm chú vào bài giải. Cô giáo là người hài hước nên có nhiều chuyện cần nói cho sinh viên nghe, thỉnh thoảng những tiếng cười khúc khích vang lên. Cô giáo đã biến giờ học kế toán chán ngắt thành giờ học sinh động và hào hứng, sinh viên rất thích nghe cô giáo giảng bài và nói chuyện. Họ thích cô giáo.

Hai tiết học nhanh chóng trôi qua. Hương mừng vì có thể thoát được hắn, mừng vì phải đến sáng mai Hương mới phải gặp lại hắn. Nhưng hắn không muốn tha cho Hương dễ dàng như thế. Hắn căm ghét Hương. Chuyện lúc sáng là một nỗi sỉ nhục đối với hắn. Hắn cần phải trừng phạt Hương.

_Rầm !

Đặt mạnh chân lên bàn Hương. Hắn ra lệnh.

_Cô ở lại ! Chúng ta cần thảo luận về đề tài thầy cho lúc sáng.

Hương nín thở. Lúc sáng Hương có cầu xin hắn là cho Hương ở lại vào buổi chiều. Hương chính là người nói trước nên Hương phải tuân theo. Hương không thể phá vỡ hay nuốt lời.

Các bạn trong lớp lần lượt rời khỏi. Họ muốn ở lại xem là chuyện gì nhưng họ không dám. Ánh mắt của hắn như muốn thiêu rụi tất cả, họ sợ họ sẽ bị biến thành nạn nhân tiếp theo của hắn nên họ khôn ngoan bỏ đi hơn là tò mò để rồi mang họa.

Hương ngồi im như tượng. Hắn không nói gì cả. Hắn đặt mạnh cuốn sách trước mặt Hương.

_Cô đem về nhà đọc tham khảo. Sau đó đánh máy những nội dung chính. Ngày mai cô đem nộp cho tôi.

Hương nhìn cuốn sách dày cộm trước mặt. Hương nuốt nước bọt.

_Anh…anh có thể để hôm khác được không ? Tôi nghĩ dù có đọc cả đêm tôi cũng chưa đọc xong, làm sao sáng mai tôi nộp cho anh được.

Hắn túm lấy tóc Hương. Hắn lạnh lùng hỏi.

_Cô nói rằng cô không muốn làm ?

Mắt Hương đỏ hoe.

_Không…không phải là tôi không làm được mà là tôi sợ mình không thể vừa đọc xong cuốn sách vừa đánh máy chỉ trong vòng một đêm.

Hắn rủa.

_Cô đúng là ngu ngốc. Chỉ có một việc đơn giản như thế mà cô cũng không làm được. Theo tôi tốt nhất cô nên nghỉ học ở nhà sau đó tìm một công việc nào đó phù hợp với khả năng của cô thì hơn.

Hương căm tức nói.

_Một người như anh thì làm sao hiểu được một người thấp kém và không có gì như tôi. Anh nói đúng, tôi không có gì cả, tôi xấu xí, tôi ngu ngốc, tôi đần độn nhưng ít ra tôi cũng biết mình thích gì và cần gì. Còn anh thì sao, anh có tất cả, anh được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, anh được thừa hưởng những thứ mà người khác ngưỡng mộ nhưng có bao giờ anh tự hỏi anh đã làm gì để xứng đáng với những gì mà ông Trời ưu ái cho anh chưa ?

Hắn kinh ngạc nhìn Hương. Đây là lần đầu tiên có một cô gái dám ăn nói xấc láo với hắn như thế. Hắn đã hành hạ Hương, đã sỉ nhục Hương, đã khiến Hương khóc rất nhiều. Thế mà nay, Hương dám quay lại mắng hắn. Xem ra đúng là hắn vẫn chưa dọa đủ để cho Hương sợ mà chỉ khiến Hương thêm oán hắn, thêm chống đối hắn hơn mà thôi.

Túm chặt lấy tóc Hương. Hắn thô bạo lôi Hương đứng dậy. Hắn quát.

_Cô muốn tôi đánh cô hay là cô muốn quỳ xuống để xin tôi tha cho cô ? Cô chọn đi !

Cắn chặt môi để cho tiếng nấc không bật ra khỏi cổ họng. Nước mắt Hương lăn dài trên má. Hương hét.

_Anh đánh đi ! Nếu có thể anh giết chết tôi chết luôn đi ! Tôi sẽ không quỳ xuống để xin anh buôn tha nữa đâu. Tôi không phải là con chó của anh.

Hắn lạnh lùng đứng nhìn thẳng vào mặt của Hương. Thấy Hương khóc, hắn cũng không mủi lòng. Nếu bình thường thế nào hắn cũng tức điên lên nhưng bây giờ hắn không hề cảm thấy tức giận, bao nhiêu bực bội đều bay đi đâu hết cả. Con người lạnh lùng đang xâm chiếm lấy hắn. Hắn không coi những lời nói xấc láo và kích động của Hương ra gì cả. Hắn chỉ coi những lời nói đó như những bọt biển mà thôi.

Hắn rít giọng.

_Vậy là cô muốn tôi đánh cô ?

Hương im lặng không đáp, cũng không nói gì. Hương đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng vào mặt hắn. Lúc sáng Hương chán đời muốn chết, nên bây giờ Hương mong hắn giải thoát cho mình.

Hắn quát.

_Tôi hỏi sao cô không trả lời ?

Hương giận dữ.

_Anh muốn tôi phải nói gì ? Nói rằng tôi cầu mong anh đánh tôi sao ? Tôi dù có ngốc cũng không phải là một kẻ mất hết lí trí. Tôi có não, có trí khôn.

Hắn cười nhạt.

_Chẳng phải lúc nãy cô thách tôi giết chết cô là gì ?

Hương khiêu khích.

_Ý anh muốn nói là anh muốn giết chết tôi ?

Hắn kinh ngạc, sững sờ. Hắn không thể tin được. Hương khác hoàn toàn hôm qua và hôm nay. Hương không còn là cô gái sợ sệt để cho hắn bắt nạt nữa, dù không bảo vệ được bản thân nhưng Hương đã biết dùng lý lẽ để bảo vệ lẽ phải cho mình.

Hắn đạp nhẹ một cái. Hương ngã xuống đất. Hương và hắn đứng cách nhau không xa. Theo phản xạ, Hương túm chặt lấy áo của hắn.

_Roẹt !

Sức nặng cơ thể của Hương khiến áo hắn rách toạc, khiến hắn ngã đè lên người Hương. Nếu đây là một nụ hôn thì