
hiều ! Một là cô ở lại, hai là cô lên văn phòng nhà trường cầu xin cho cô rút lui ra khỏi nhóm và đề tài lần này. Nếu không cô phải nghe lời tôi.
Phong bực tức.
_Anh quá đáng vừa thôi. Cô ấy đang ốm làm sao cô ấy có thể ở lại đây được. Hơn nữa em trai cô ấy đang chờ cô ấy đến đón.
Hắn ung dung ngó xung quanh, ánh mắt của hắn quét khắp một lượt. Bọn bạn đứng xung quanh xem anh em hắn và Hương nói chuyện sợ hãi vội tản ra dần. Ánh mắt và thái độ lạnh lùng của hắn còn đáng sợ hơn cả lời nói của hắn.
Hắn quay lại nhìn thẳng vào mặt Hương.
_Thế nào, cô muốn ở lại hay đi về ?
Hương bật khóc, môi run run. Hương cầu xin hắn.
_Tôi…tôi không ở lại được. Tôi còn nhiều việc.
Hắn nhìn Hương không chớp. Hương sợ hãi đến nỗi ngay cả thở Hương cũng không thở nổi. Hắn không nói gì, cũng không làm gì cả. Hắn nhìn Hương một lúc, sau đó từ từ, hắn quay gót, một bước, hai bước, hắn dần dần đi xa.
Hương đứng im như tượng đá, tay chân Hương như muốn gãy lìa, chỉ cần nghĩ đến chiều nay Hương sẽ sống không yên với hắn là Hương đã muốn mình biến mất mãi mãi. Quẹt nước mắt trên má, Hương loạng choạng bước đi.
Hắn vừa rời xa, tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Họ chỉ trỏ, nói cười và chế giễu Hương. Phong không chú ý đến họ, Phong chỉ quan tâm đến Hương.
Phong lo lắng hỏi.
_Cậu không sao chứ ?
Hương vẫn còn chưa lấy lại được hơi thở và nhịp đập của con mình. Sợ hãi, lo lắng, hốt hoảng đã cướp đi khả năng nói và suy nghĩ của Hương. Ngay cả bước đi, Hương cũng phải được Phong dìu đi mới bước nổi.
Biết Hương quá sợ nên Phong không cần phải hỏi thêm câu gì nữa. Phong hiểu rằng mình cần phải có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ Hương. Phong không muốn Vũ đã làm sai rồi lại càng sai hơn nữa. Thở dài bất lực, Phong dìu Hương ra lán xe.
Để cặp sách lên lồng xe, đút chìa khóa vào ổ, đạp chân trống, đội mũ. Hương lục tìm vé xe. Hương làm như một cái máy, linh hồn, cảm giác của Hương đã chết nên không còn cảm giác gì nữa. Hương ước giá mà Hương đừng sinh ra, cũng đừng vào đây học thì hay biết mấy.
Hương đau khổ nghĩ. Ở trên đời này, không còn chỗ cho Hương trốn và dung thân ngoài con đường đi tu. Nếu không muốn chết trong tủi nhục và chịu những lời dị nghị, Hương phải chọn con đường đó. Nhắm mắt lại, hai dòng lệ lăn dài trên má. Hương đau khổ và mệt mỏi quá. Hương đấm ngực, cơn co thắt khiến Hương không thở nổi. Hương sợ rằng, ngay sau khi rời khỏi cổng trường, Hương sẽ chết và ngã ngục trên đường đi vì tai nạn giao thông.
Viễn cảnh mình sẽ chết, và nằm trên vũng máu không hề khiến Hương sợ một chút nào mà ngược lại Hương còn mừng vì mình được giải thoát.
Phong đứng đợi Hương trước cổng trường đại học. Hương quá mải tập trung vào suy nghĩ và nỗi đau của mình nên không chú ý gì đến Phong.
Phong nhìn khuôn mặt ngơ ngác như người mất hồn của Hương. Phong lên tiếng.
_Hương ! Cậu có cần tôi đưa về nhà không ?
Hương giật mình quay sang nhìn Phong.
_Không…không cần. Tôi có thể tự đi về được.
Phong động viên.
_Cậu đừng lo lắng quá ! Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Anh Vũ không phải là người xấu, khi nào anh ấy hiểu ra, anh ấy sẽ không còn bắt nạt cậu nữa.
Miệng Hương méo xệch.
_Tôi cũng mong ngày đó mau đến nhanh nhưng e rằng sẽ chẳng bao giờ có ngày đó. Cậu không thấy cậu ta là một người như thế nào sao ? Cậu ta thích hành hạ và thích đánh tôi hơn là nghe tôi nói.
Vỗ nhẹ vào vai Hương. Phong trấn an.
_Cậu không việc gì phải sợ anh ta. Nếu có chuyện gì, cậu có thể gọi điện hay nói cho tôi biết. Tôi sẽ giúp đỡ cậu.
Mắt Hương đỏ hoe, Hương xúc động.
_Cảm…cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, tôi cũng không biết tôi sẽ sống như thế nào nữa.
Phong mỉm cười dễ mến.
_Cậu đừng mít ướt nữa. Còn không mau đi đón em trai đi. Hay là cậu muốn nó đợi cậu dài cổ.
Hương luống cuống khởi động máy, vặn tay ga. Hương bảo Phong.
_Cảm ơn cậu vì tất cả. Chào cậu.
Phong gọi giật Hương lại.
_Khoan đã !
Hương dừng xe.
_Có chuyện gì nữa không ?
_Cậu cho tôi xin số điện thoại của cậu.
Hương lúng túng.
_Xin…xin lỗi. Tôi không dùng điện thoại.
Phong tròn xoe mắt nhìn Hương. Đây là điều lạ lùng nhất mà Phong từng nghe. Một cô sinh viên học đại học mà không dùng điện thoại. Phong tưởng bây giờ vẫn còn ở thế kỉ mười tám hay mười chín.
Tưởng Hương nói đùa. Phong nhíu mày.
_Cậu đang đùa tôi đúng không ? Số của cậu là bao nhiêu còn không mau đọc đi ?
Hương khổ sở nói.
_Tôi..tôi nói thật. Tôi không dùng điện thoại.
Nhìn khuôn mặt lúng túng và bất lực của Hương. Lần này Phong tin là Hương nói thật. Phong chưa từng thấy một cô gái nào kì lạ như Hương. Từ phong cách ăn mặc, cho đến cách hành xử, trông Hương không khác gì một bà cô già.
Phong lắc đầu ngán ngẩm.
_Cậu đúng là hết chỗ nói. Ít ra cậu phải dùng điện thoại để phòng trường hợp có chuyện gì còn gọi điện cho ai đó để nhờ giúp đỡ chứ ? Cậu không muốn dùng điện thoại hay không có tiền để mua ?
Hương nuốt bọt. Hương thấy cổ họng mình khô khốc.
_Tôi không phải là không có tiền mua điện thoại mà là dù có dùng tôi cũng đâu có biết gọi điện cho ai. Cậu cũng biết tôi không có bạn còn gì.
Nắm lấy tay Hương