
on ngố. Hương lẩm bẩm.
_Sao mọi chuyện lại có vẻ kì lại thế này ? Khi mình tỉnh dậy trong bệnh viện, mình hoàn toàn quên sạch mọi chuyện rồi. Phải chăng hắn đã làm gì mình mà mình lại không nhớ ?
Hương cầu xin hắn.
_Tôi…tôi không biết giữa hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì, tôi…tôi đã hoàn toàn quên sạch rồi. Anh có thể nói rõ và giải thích cho tôi hiểu được không ?
Hắn tưởng Hương giả vờ để chơi trò mèo vờn chuột với hắn. Hắn cáu.
_Cô im đi ! Khi nào cô nghĩ ra được số tiền mà cô muốn tôi trả cho tôi hay muốn nói rằng cô muốn kiện tôi ra tòa thì hãy đến tìm tôi còn nếu không cô biến đi, chỉ cần nhìn thấy mặt của cô là tôi ngứa mắt rồi.
Hương sụt sịt.
_Anh..anh đừng có hơi một tí là lại tìm cách bắt nạt và quát tôi được không ? Tôi…tôi muốn hỏi anh về đề tài thầy giáo cho. Anh …anh cũng biết rồi đấy, tay tôi bị đau nên không thể làm được nhiều, cũng không ghi chép được như trước, anh có thể làm giúp tôi được không ?
Hắn cười nhạt.
_Cô bắt đầu ra điều kiện của cô rồi đấy à ? Rất tiếc, tôi không phải là con rối của cô. Nếu cô muốn tiền, muốn kiện tôi, tôi chấp nhận, còn việc này, tôi không có hứng.
Hương khóc lóc.
_Anh làm ơn. Nếu anh không giúp, tôi không biết nhờ ai cả.
Hắn bực tức.
_Cô có thể im đi được không ? Tôi đã làm gì cô đâu mà cô khóc. Cô định đóng kịch đến bao giờ nữa ? Chẳng phải chiều hôm qua cô hùng hổ lắm kia mà, cô không những đánh tôi, cô còn cả gan dám cướp tiền của tôi ? Cô đúng là một con cáo đột lốt một con cừu.
Hương ngơ ngác nhìn hắn. Những lời nói của hắn đã đưa Hương vào một vòng xoáy đen ngòm. Hương thấy mình bị đưa xuống địa ngục. Ngay cả nói chuyện với hắn, ngồi gần hắn Hương còn sợ nói gì đến việc, Hương đánh hắn và cướp tiền của hắn.
Hương không dám tin bất cứ một lời nào của hắn. Hương đi giật lùi, môi run run, Hương nói.
_Anh..anh nói dối. Tôi làm sao dám đánh anh, cướp tiền của anh. Dù tôi ngốc nghếch, tôi không ra gì, tôi cũng không có dũng khí làm những việc như thế.
Hương dám trắng trợn cãi lý với hắn, dám phủ nhận những gì mà Hương gây ra cho hắn. Hắn quá tức. Hắn không muốn buông tha cho Hương nữa, hắn cần phải cho Hương biết dám đùa giỡn với hắn, Hương sẽ nhận hậu quả gì.
Ánh mắt độc ác và tàn nhẫn của hắn lóe lên. Hắn muốn hành hạ Hương. Hắn rít giọng.
_Chẳng phải cô muốn cùng tôi thảo luận đề tài thầy giáo cho là gì ? Lên thư viện trường, tôi có chuyện cần nói.
Hắn bỏ đi trước, Hương sợ hãi đi đằng sau. Bọn bạn trong lớp đứng từ đằng xa, họ thấy tội nghiệp cho Hương.
Bây giờ họ không còn dám chê Hương là ngốc nghếch và xấu xí nữa. Họ bắt đầu có những cái nhìn và ý nghĩ khác về Hương. Họ biết ơn Hương vì nếu Hương vẫn còn đi học ở lớp của họ, họ sẽ không bị hắn hành hạ và trút giận, vì người mà hắn sẽ trút giận và hành hạ là Hương. Hương là tấm bia của họ
Nhìn hắn và Hương, họ cảm tưởng, hắn là chủ còn Hương là nô lệ của hắn. Mở cửa phòng thư viện. Hắn ra lệnh.
_Vào đi !
Hương đứng im không nhúc nhích. Hắn quát.
_Cô muốn chết hả ? Nếu không muốn chết thì hãy vào mau đi !
Hương sợ hãi đi không còn vững nữa. Trái tim Hương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn đáng sợ quá, hắn sẽ hành hạ Hương và bắt Hương trả giá cho những gì mà Hương đã gây ra cho hắn vào ngày hôm qua.
Kéo ghế, hắn ngồi xuống. Hương run sợ làm theo hắn. Hương không biết hắn gọi Hương đến đây làm gì.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch, đôi môi run run, nhìn đôi mắt đen láy long lanh đầy lệ của Hương. Hắn đang cố tìm kiếm hình bóng cô gái dữ dằn ngày hôm qua nhưng hắn đành chịu thua vì trông Hương như sắp bị ngất vì sợ đến nơi, trông Hương không có vẻ gì là sắp đánh hắn hay chửu hắn. Hắn không tài nào hiểu được tính cách của Hương.
Khoanh tay, gác chân lên bàn. Hắn nhếch mép.
_Cô muốn thảo luận gì ?
Hương ấp úng.
_Tôi..tôi vẫn chưa đọc được một chút gì về đề tài mà thầy giáo cho nên không biết nói gì.
_Rầm !
Hắn đập bàn. Trái tim Hương nhảy lung tung, Hương ôm lấy ngực, mặt Hương tái lại, nước mắt tràn mi. Hương bắt đầu khóc.
Hắn lạnh lùng nói.
_Đừng đóng kịch nữa. Cô còn định giả vờ đáng thương đến bao giờ ? Cô muốn tôi đánh cô để cô lấy cớ chia rẽ tình cảm của hai anh em tôi đúng không ?
Hương vừa khóc vừa trả lời.
_Tôi..tôi không hiểu anh nói gì cả. Anh bảo tôi vào đi theo anh vì anh muốn tôi cùng anh thảo luận về đề tài thầy giáo cho. Tôi không muốn cãi nhau với anh.
Hắn hạ chân xuông đất, nhổm người lên, hắn dí sát mặt hắn vào mặt Hương.
_Con nai trong cô vẫn còn tồn tại kia à ? Tôi tự hỏi con cáo trong cô nay đã bỏ đi đâu rồi ?
Hương đông cứng người vì sợ, mặt Hương đỏ bừng. Hương sợ hãi không hiểu vì sao hắn lại hành động một cách kì lạ như thế. Mọi hôm hắn đều kinh tởm đứng tránh xa Hương ra, nếu hắn muốn hành hạ Hương, hắn chỉ dùng chân. Sao hôm nay hắn lại nhìn tận mặt Hương ở khoảng cách gần như thế này ?
Hương ngả người về phía sau, Hương ngồi nhích dần ra xa. Hắn nhìn thấy Hương đang tìm cách bỏ trốn. Hắn tự hứa với lòng là dù hôm nay hắn có phải ở thêm trong thư viện trường, hắn cũng phải lột được bộ mặt thật của Hương. Càng thấy Hương tỏ ra yếu đuối và đáng t