Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215361

Bình chọn: 9.5.00/10/1536 lượt.

Hương hé mắt rồi mở ra từ từ. Hương quan sát xung quanh căn phòng, chẳng có gì thay đổi. Hương thở phào nhẹ nhõm, Hương tưởng mình đã trở về với cuộc sống trước kia.

Bà Dung thấy hành động kì lạ của con gái. Bà tưởng Hương bị làm sao, bà vội sờ vào trán Hương.

_Con đâu có bị sốt, sao con hành động kì lạ thế ?

Hương mở bừng mắt nhìn bà Dung. Hương quay sang nhìn tủ áo của mình. Hương bàng hoàng nhận ra, Hương chỉ đang huyền hoặc chính mình. Những bộ quần áo treo trong tủ kia đã đổi khác rồi. Hương đã hoàn toàn vứt bỏ những thứ cũ kĩ, Hương đang dần biến chuyển thành một con người mới.

Ôm lấy đầu, Hương đang tự hỏi bản thân tại sao Hương không nhớ gì cả. Hương hốt hoảng nghĩ. Được hay mình đã bị bệnh mất trí nhớ.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều. Hương còn phải đi học. Mặc dù không muốn mặc những bộ quần áo trong tủ nhưng Hương đã vứt bỏ hết những bộ quần áo cũ rồi, Hương phải mặc những bộ quần áo mới.

Lấy một bộ quần áo mới, Hương nhanh chóng bước vào phòng tắm. Cánh tay đau khiến Hương phải khó nhọc mới lồng được chiếc máy vào người. Hương chưa từng mặc váy nên cảm thấy ngượng ngịu và khó chịu.

Thấy con gái đeo cặp sách chuẩn bị đi học. Bà Dung cau mày.

_Con có bị điên không ? Đã bị sốt, rồi còn bị gãy tay, con đi học làm gì ? Nếu con sợ thầy giáo mắng, mẹ sẽ đến trường đại học Thiên Tân xin cho con nghỉ.

Hương gượng cười.

_Không sao đâu mẹ. Con bị gãy tay và hơi bị sốt cũng không có ảnh hưởng gì đến việc học. Mấy hôm nữa con phải nộp bài cho thầy rồi, con không thể nghỉ học được.

Bà Dung bực mình.

_Con bị đau tay thế kia làm sao đi xe đạp điện đến trường. Tốt nhất là con nên ở nhà, mẹ không yên tâm để một đứa con gái bị thương và ốm đau ra đường.

Hương trấn an bà Dung.

_Mẹ không phải lo. Con sẽ đi xe buýt. Cánh tay bị gãy này phải gần một tháng mới khỏi, nếu con cứ nghỉ học suốt làm sao con theo kịp được với các bạn trong lớp.

Ông Sơn gật đầu bảo bà Dung.

_Con bé Hương nói đúng. Hãy để cho nó đi học đi ! Bây giờ con bé Hương đã có điện thoại, nếu có chuyện gì xảy ra, nó có thể gọi điện thông báo cho chúng ta. Chẳng phải em luôn mong nó sống tự lập và tự chủ là gì ?

Bà Dung không đồng tình.

_Mặc dù em biết là thế nhưng nó đang ốm và đang bị thương, anh không thấy sao ?

Ông Sơn khoác vai vợ.

_Em hãy để cho con bé đi đi. Đừng cản nó nữa, anh tin là nó biết nó đang làm gì.

Hương hạnh phúc vì bố mẹ đã hiểu mình hơn. Hai người không còn bắt Hương phải làm theo lời của họ nữa.

Hương không thể quay về con người trước kia, Hương đã thay đổi rồi. Mở cổng, Hương lững thững đi ra khỏi ngõ.

Trên đường đi, Hương thấy mọi người nhìn Hương rất kì lạ. Hương co rúm lại, Hương không muốn biến thành một hình nhân cho mọi người ngắm.

Trước kia Hương xấu xí nên khi Hương đi qua, ai cũng quay đầu hay ngoái lại nhìn Hương rồi che miệng cười hay nói những câu cợt nhả, họ coi Hương là một con hề của họ.

Hương vất vả leo lên xe buýt, nhờ cánh tay đau của mình Hương được một người đàn ông nhường chỗ ngồi cho Hương. Hương lí nhí nói cảm ơn. Bây giờ họ không còn nhìn Hương bắt ánh mắt coi thường hay giễu cợt nữa, họ nhìn Hương bằng ánh mắt tò mò và chiêm ngưỡng, Hương đã xinh hơn so với dáng vẻ bề ngoài.

Đến trạm xe buýt gần trường đại học Thiên Tân, Hương xuống xe. Hương run run không dám bước vào trong. Sờ vào túi tiền dày cộm của mình. Hương không hiểu bằng cách nào Hương có nhiều tiền như thế. Hương không hiểu vì sao có quá nhiều chuyện lạ xảy ra với Hương từ tối hôm qua cho đến tận bây giờ. Hương ngơ ngác như một người mất hồn.Càng ngày càng có nhiều câu hỏi vì sao và tại sao xuất hiện trong đầu Hương.

Hương chậm rãi đi vào cổng trường đại học Thiên Tân. Bị các bạn nhóm ngó, Hương thấy bứt rứt không yên. Hương mong họ nhanh rời đi và đừng nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu như thế.

Hương rảo bước đi nhanh về lớp học. Đến lớp, Hương còn thấy kinh ngạc hơn. Cả lớp đều quay ra cửa nhìn Hương. Họ tưởng Hương là một thành viên mới của lớp A9.

Cô giáo dạy Anh văn không nhận ra Hương. Cô hỏi.

_Em là học sinh mới ?

Hương run run đáp.

_Dạ, không phải. Em là học sinh cũ.

Cô giáo nhíu mày.

_Sao cô chưa bao giờ thấy em đi học. Em nhập học muộn đúng không ?

Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Hương. Hương quay xuống nhìn hắn. Khi ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt Hương. Cả hai không thốt nên lời. Hắn bịt chặt miệng, hắn thấy khó thở. Hắn đang nguyền rủa Hương. Sao lại nhìn hắn bằng đôi mắt và khuôn mặt tội nghiệp như thế.

Nhìn cánh tay gãy của Hương. Hắn nhắc nhở bản thân hắn chính là người đã gây ra tai nạn cho Hương. Hắn cần phải có trách nhiệm.

Hắn bảo cô giáo.

_Cô cho bạn ấy vào lớp đi. Chúng ta còn phải học.

Cô giáo vội cho Hương vào lớp. Hương nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình. Cả lớp vần còn nhìn Hương chằm chằm. Họ kinh ngạc, họ ngơ ngác. Họ thấy Hương vừa quen vừa lạ. Nhìn mái tóc đen dài của Hương, nhìn đôi mắt đen láy của Hương, bọn con trai thoáng xao động.

Nếu Hương mà biết được rằng, chỉ cần đôi mắt và mái tóc của mình, Hương có thể khiến bọn con trai thích mình thì trước kia Hương không cần phải khổ sở nh


XtGem Forum catalog