
ao em lại phải tức giận với chàng?”. Sững người trong giây lát, đưa mắt liếc về phía đôi môi đỏ của chàng, sắc mặt trở nên trắng bệch, nói: “Lẽ nào, thật sự là em đã lợi dụng…”, chữ “chàng” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, bàn tay còn lại chưa bị Đông Hoa nắm chặt lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng đắp trên ngực định trùm kín đầu mình lại. Hiện thực có chút tàn khốc.
Đế Quân đưa tay lên khẽ ngăn lại, một góc chăn mỏng mới được kéo lên bị chặn giữa lưng chừng không, chàng nắm tay nàng. Đế Quân chăm chú nhìn nàng hồi lâu: “Còn nhớ trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng đang làm gì không, Tiểu Bạch?”
Trước khi ngủ nàng đang làm gì ư? Giờ đây nghĩ lại, Phượng Cửu mới phát hiện ra mình hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng gì cả. Trong đầu nàng bỗng chốc giống như lầu cao bị gió thu thổi qua, tất cả những câu chuyện tình cảm bi thương liên quan đến việc mất trí nhớ cứ lần lượt được gió lạnh thổi tới, lập tức khiến trái tim nàng ớn lạnh. Triệu chứng này của mình, liệu có phải là mất trí nhớ không?
Nỗi buồn từ trong tim lan ra, cơn lạnh từ dưới chân bốc lên, ý nghĩ đó vừa nảy sinh, Phượng Cửu cảm thấy chân tay mình nhất thời đều trở nên lạnh cóng. Đúng lúc đó, bàn tay lạnh như băng lại được nắm chặt hơn, hơi ấm dâng lên, giọng nói của Đế Quân chậm rãi vang lên bên tai: “Ta ở đây, có gì phải sợ, nàng chẳng qua chỉ ngủ mê mệt mà thôi.”
Nàng ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn Đế Quân.
Đế Quân vén lọn tóc mái mướt mồ hồi do say ngủ của nàng, bình tĩnh nói: “Đôi khi ngủ nhiều quá sẽ như vậy, không nhớ được việc xảy ra trước khi ngủ cũng không có vấn đề gì, nàng còn nhớ những sự việc xảy ra gần đây là được rồi.” Một tia sáng nhẹ lướt qua đáy mắt, lại nói tiếp: “Thực ra việc không nhớ được gì, ta thấy cũng chẳng có vấn đề gì.”
Câu an ủi này của Đế Quân thực ra không thể coi là một lời an ủi, nhưng sau khi nghe xong, lại khiến trái tim trống trải của nàng trở nên vững vàng hơn một cách rất thần kỳ.
Phượng Cửu lúc này mới thật sự nhìn rõ, mặc dù không phải đang nằm mơ nhưng bản thân nàng quả thực đang nằm trên một chiếc giường rất lớn. Tuy nhiên, đó không phải là chiếc giường cưới với màn trướng chăn gối màu đỏ. Nệm trải giường phía dưới và màn trướng trước mặt, tất cả đều là vải hoa màu xanh đen của hoa khổ thục, ngoài tấm rèm trướng cũng không thấy đốt cặp nến long phượng, trên đỉnh màn lơ lửng một viên dạ minh châu to như quả trứng ngỗng.
Qua tấm rèm tơ mỏng, có thể thấy bầu trời như một tấm màn lớn còn mặt đất giống như một dải chiếu dài, rừng cây màu trắng với những chạc cây phát sáng khiến màn trướng bốn xung quanh toát lên một vẻ tiên khí trùng trùng. Đương nhiên, tiên khí tỏa ra mạnh mẽ nhất chính là vị Đế Quân đang ngồi trước mặt nàng kia.
Ban nãy Đế Quân nhắc tới sự việc xảy ra gần đây. Sự việc gần đây ư, Phượng Cửu suy nghĩ một lát, nhớ ra đôi chút, hạ thấp giọng nói với Đông Hoa: “Chàng đã không phải là mộng, vậy… trước chàng, mơ thấy hôn sự với Thương Di thần quân… Ồ, có thể đó mới là giấc mộng.”
Nàng suy nghĩ nguyên nhân ngủ mơ, thâm trầm tổng kết với vẻ mặt đờ đẫn: “Hai tháng trước đây, lão đầu, à không, phụ quân của em ép gả em cho Thương Di thần quân ở núi Chức Việt, đêm thành thân hôm đó, em đã bỏ ra không ít công sức để phá hủy thần cung của Thương Di, chuyện hôn sự này vì thế đã được hủy bỏ. Nghe nói năm xưa, khi xây dựng tòa thần cung này, thực ra Thương Di đã tốn rất nhiều tiền của, nhưng khi em phá hủy nó thành một đống đổ nát, hắn lại không hề trách cứ em, khi phụ quân nhảy dựng lên chạy tới định giáo huấn em, hắn còn nói đỡ cho em nữa.”
Nàng tiếp tục thâm trầm tổng kết: “Tuy nhiên hành động này của hắn, em cảm thấy có thể là vì hắn thống lĩnh sông suối núi non dưới phàm thế quá nhiều, những việc vụn vặt không kể xiết, đầu óc trở nên quá mệt mỏi. Nhưng hắn nói đỡ cho em, việc nào ra việc nấy, em vẫn rất cảm kích, cảm thấy việc phá hủy nơi ở của hắn có chút không phải, trong lòng cảm thấy ân hận. Em đoán chắc vì lý do này nên mới có giấc mộng ly kỳ như vậy.”
Mái tóc của Phượng Cửu rối tung vì giấc ngủ, Đế Quân lặng lẽ giúp nàng chỉnh lại. Nàng đưa ra kết luận một cách lộn xộn, Đế Quân một mặt để nàng tổng kết, mặt khác lại suy tính đại sự. Bạch Chỉ muốn gả Phượng Cửu tới núi Chức Việt, nghe Ti Mệnh nói, chuyện này đã xảy ra bảy mươi năm về trước, nhưng lúc này Phượng Cửu lại nói chuyện đó mới xảy ra cách đây hai tháng. Xem ra, có lẽ khi rơi vào giấc mộng đã bị trọng thương, tiên lực không đủ khiến trí nhớ của Phượng Cửu bị giấc mộng của A Lan Nhược gây rối loạn.
Trí nhớ của nàng lúc này vẫn đang dừng lại ở bảy mươi năm về trước, vì vậy mới không giận chàng đã trao quả tần bà cho Cơ Hoành.
Đế Quân cảm thấy công dụng làm rối loạn trí nhớ người bị trọng thương của giấc mộng A Lan Nhược quả là rất thấu hiểu lòng người.
Phượng Cửu trần tình một hồi lại cảm thán một hồi, cuối cùng vẫn có hai ba chuyện không thể hiểu rõ nguyên cơ, sắc mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc, thâm trầm nói: “Thực ra, ngay từ ban nãy em đã cảm thấy có điều gì đó không đúng”, đưa mắt nhìn Đế Quân, trong ánh mắt dần hiện lên vẻ kinh ngạc: “Nếu ban nãy l