
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328402
Bình chọn: 7.5.00/10/840 lượt.
t khiến tâm trạng của nàng cũng mang một nỗi buồn vô hạn. Nàng cô đơn ngồi xổm bên ngoài hành lang suy nghĩ, e rằng không thể nhờ phụ quân tới cung Thái Thần ở Nhất Thập Tam Thiên cầu thân. Việc theo đuổi Đông Hoa Đế Quân hoàn toàn phải dựa vào bản thân nàng rồi.
Trong chốc lát, một cảnh tượng khác lại hiện ra, nhưng Phượng Cửu không hề nghĩ ra vừa rồi chỉ là một giấc mộng, ngược lại, nàng còn cảm thấy việc thay đổi cảnh tượng này hết sức bình thường. Chỉ mơ hồ cảm thấy rằng, sự việc ban nãy chắc đã qua lâu rồi, là chuyện đã xảy ra rất lâu về trước rồi.
Nhưng nàng đã gần như quên rằng đó mới chính là nguyên nhân khiến nàng năm đó xin Ti Mệnh đưa nàng vào cung Thái Thần. Nếu không phải Đông Hoa không phù hợp với các điều kiện tuyển chọn con rể của gia đình nàng, nếu như năm xưa nàng cho mọi người trong nhà biết chuyện nàng ái mộ Đế Quân, rồi nhờ phụ quân tới Cửu Trùng Thiên cầu thân, không biết cục diện của ngày hôm nay sẽ như thế nào.
Trong lòng hiện lên từ ngày hôm nay, nàng cảm thấy từ này có phần kỳ lạ, ngày hôm nay, ngày hôm nay, bản thân mình dường như không hài lòng lắm với hiện trạng của ngày hôm nay, nhưng, ngày hôm nay như thế nào? Ngày hôm nay rốt cuộc là đêm nào ngày nào?
Nàng mơ màng nhìn bốn xung quanh, bối cảnh lại là trên một chiếc giường cưới. Chăn gối đỏ, màn trướng đỏ, nến đỏ, ánh trăng đẹp đẽ, tiếng côn trùng kêu không dứt, ồ, hôm nay là đại hôn của nàng và Thương Di thần quân.
Phụ quân của nàng chọn qua chọn lại, cuối cùng mới chọn được Thương Di thần quân ở núi Chức Việt làm phu quân của nàng.
Nàng nhớ lại, đương nhiên là nàng không hề cảm thấy hài lòng với đức lang quân mà phụ thân lựa chọn cho mình, một khắc trước nàng còn đứng trước kiệu hoa tranh luận với phụ quân một hồi, nàng nói rằng nếu phụ quân coi trọng Thương Di như vậy, chi bằng phụ quân lên kiệu hoa tự gả cho hắn ta đi, sao lại ép buộc nàng. Những câu nói với lý lẽ xằng bậy đã khiến phụ quân nàng trợn mắt tức giận, dùng thừng trói tiên trói chặt nàng vào bên trong kiệu hoa.
Bỗng nhiên, mới chỉ trong một khắc, sao nàng đã nằm trên giường cưới của Thương Di rồi? Nàng mang máng thấy rằng quãng đường đi từ Thanh Khâu tới núi Chức Việt, còn xảy ra một vài chuyện thú vị nữa, sao lúc này lại giống như bị mất đi đoạn giữa nhỉ?
Lần đầu tiên nàng ý thức được rằng có thể bản thân mình đang nằm mơ. Nhưng mọi cảm giác, cảm nhận đều chân thực như vậy, nhất thời cũng không thể khẳng định được. Ánh nến khẽ lay động, chợt nghe thấy giọng thông báo trong trẻo của tiểu tiên đồng đứng hầu ngoài cửa: “Thần quân tới.”
Vị thần quân tới động phòng trong đêm động phòng hoa chúc đương nhiên phải là Thương Di. Phượng Cửu giật mình, nàng không hề nhớ bản thân mình từng bái thiên địa gì gì đó với Thương Di, bây giờ đã động phòng hoa chúc rồi ư? Trong lúc sợ hãi nàng lại sinh ra hoảng loạn, nàng cuống cuồng đưa tay rút bừa một chiếc kim trâm trên đầu, nhắm mắt giả bộ như đang ngủ theo bản năng. Nàng thầm nhủ, chiếc trâm sắc nhọn như vậy, nếu Thương Di dám lại gần nàng một bước, đêm nay nàng nhất định sẽ khiến hắn đổ máu. Trong chốc lát nàng lại cảm thấy khó hiểu, tại sao trong trí nhớ của nàng, đêm nàng được gả tới cung Chức Việt, hình như không hề có chuyện này, sao nàng nhớ rằng trước khi bái đường, chính nàng đã phá hủy thần cung một cách oai phong lẫm liệt? Hoặc giả, lẽ nào, trừ phi, lúc này nàng quả thực đang ở trong một giấc Xuân Thu đại mộng(*)?
(*) Xuân Thu đại mộng: Thành ngữ, ý muốn nói về một cách suy nghĩ không thực tế. Bởi vì trong thời Xuân Thu chiến quốc, rất nhiều quân chủ vì muốn xưng vương xưng bá mà đã tốn nhiều công sức, hao binh tổn tướng, họ đã chiến đấu, tranh giành với nhau trong suốt nhiều năm mà không thu được kết quả gì, giống như đã mơ một giấc mơ rất dài. Từ đó mới có cách nói Xuân Thu đại mộng.
Nàng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, dù đó là mơ hay thực, nàng đã không thích tên Thương Di thần quân này, mà nàng luôn được coi là một người rất có khí tiết, đương nhiên dù là trong giấc mộng, hắn cũng đừng hòng lợi dụng dù chỉ là một chút xíu trên người nàng.
Cảm thấy thần quân tới gần, nàng hé mắt liếc nhìn, chiếc trâm trong tay sẵn sàng trong tư thế lao ra để bảo vệ trinh tiết của chủ nhân, nhưng trong giây phút ngắn ngủi khi chiếc trâm chuẩn bị rời khỏi tay, “bộp” một tiếng rơi xuống lớp chăn dày.
Phượng Cửu trợn mắt há miệng nhìn người đang cúi mình áp sát nàng, chớp chớp mắt, sững sờ.
Người tới không phải là Thương Di, người tới là người mà ban nãy nàng vẫn còn nhắc đến – Đông Hoa Đế Quân.
Dưới ánh trăng, mái tóc trắng như tuyết, áo choàng tím lấp lánh sáng cùng dung mạo tuyệt đẹp bị Tiểu Yến đặt biệt danh Mặt lạnh.
Người đang dừng lại trước đầu giường, đích thực là Đế Quân lão nhân gia.
Nhìn thấy đôi mắt đang mở to của nàng, Đế Quân dường như hơi sững người một chút, đưa tay đặt lên trán nàng, sau khi kiểm tra xong lại không hề bỏ tay ra, chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng hồi lâu mới hạ thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi à? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Phượng Cửu thận trọng và yên lặng nhìn vị Đế Quân