
, duy chỉ sắc mặt vẫn còn chút nhợt nhạt, lạnh lùng nói với Tiểu Yến: “Sở dĩ hôm nay ta nói với ngươi nhiều như vậy chỉ vì ta mong ngươi hãy dứt tình với ta.”
Nàng cúi nhìn xuống, nói: “Ta đã suy nghĩ lâu như vậy, nhưng lại nghĩ ra kết quả như thế này, ngươi nhất định sẽ cảm thấy ta càng đáng chê cười đúng không?” Nàng nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: “Nhưng ta đã thích Đế Quân, đã kiên trì theo đuổi mối tình này hơn hai trăm năm, vẫn muốn thử thêm một lần nữa, thử một lần nữa mối cơ duyên này, chưa biết chừng cuối cùng sẽ có một ngày, cơ duyên sẽ ứng vào ta. Cuối cùng, Đế Quân sẽ lựa chọn ai, có lẽ vẫn còn chưa thể biết được.”
Tiểu Yến chăm chú nhìn lòng bàn tay rớm máu của Cơ Hoành, đã có lúc chàng muốn nắm lấy bàn tay ấy, tay đưa tới nửa chừng lại thu về. Chàng suy nghĩ một hồi, đã hiểu được ý tứ của Cơ Hoành hình như là nàng phát hiện ra rằng Đế Quân không hề thích nàng, nàng cảm thấy rất đau lòng, nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn muốn tranh đấu tiếp.
Điều này khiến Tiểu Yến cảm thấy sững sờ.
Một mặt, chàng cảm thấy một trang quốc sắc có dung mạo chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường như Cơ Hoành mà tên Mặt lạnh đó lại dám không thích, điều này thật sự không thể lý giải nổi. Mặt khác, chàng lại cảm thấy đây là một chuyện tốt lành, trong lòng thầm cảm thấy vui mừng phấn khởi, con đường theo đuổi Cơ Hoành của chàng chỉ trong giây lát dường như đã trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều.
Nếu đã như vậy, cũng không cần quá vội vàng, Cơ Hoành chưa hồi tâm chuyển ý, chàng có thể chờ đợi thêm. Người nào càng xinh đẹp lại càng dễ hồ đồ, nhưng người thực sự hồ đồ cả cuộc đời thì rất hiếm.
Tuy nhiên, Cơ Hoành xinh đẹp như vậy, ngộ nhỡ nàng hồ đồ rất lâu thì sao? Chàng lại có chút băn khoăn.
Tiểu Yến gãi gãi đầu, bản thân mình rối loạn như vậy, xem ra dù thế nào cũng không thể cứu vớt một người cũng đang rối bời như Cơ Hoành. Nàng đã có chí hướng lớn lao muốn giành lại Đông Hoa như vậy, để nàng một mình một thời gian ngắn chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, bản thân chàng lại cần ra ngoài cho khuây khỏa.
Ngước mắt nhìn mặt trăng đã lên ở Đông Sơn, khoảng hai, ba canh giờ đã trôi qua, không biết Mặt lạnh đã cứu được Phượng Cửu hay chưa, mang theo suy nghĩ đó, Tiểu Yến cau mày vội vàng đi về phía suối Giải Ưu, muốn thăm dò tình hình một chút.
Bước chân vừa tới suối Giải Ưu, cảnh tượng trước mắt lại khiến Tiểu Yến ngây người.
Tiểu Yến còn nhớ, ban nãy, khi chàng rời đi, suối Giải Ưu vẫn còn trong cảnh đổ nát hoang tàn, nước trong đầm bị khuấy đảo đến nỗi không còn một giọt nào, chưa qua nửa ngày, trên mảnh đất bằng bỗng lại hiện lên một hồ nước rỗng tâm, bao trọn bốn con mãng xà ở giữa suối và giấc mộng của A Lan Nhược.
Một chốn nhỏ bé như Phạn Âm Cốc, nhân tài xuất chúng lại rất nhiều.
Tiểu Yến cưỡi lên một đám mây, bay lên lưng chừng không, muốn nhìn mặt của vị anh tài kia.
Vị anh tài đó lại là Liên tam điện hạ.
Đầu ngọn sóng cao nhất đang nâng đỡ một bộ bàn ghế làm bằng bạch ngọc, trên bàn bày một ván cờ tàn, Liên tam điện hạ vừa đùa nghịch với một quân cờ trong tay vừa thong thả trò truyện với Manh thiếu gia, những con sóng lớn ngất trời bị thu phục dưới chân chàng giống như diều hâu đã được thuần dưỡng.
Tiểu Yến mơ màng suy nghĩ một hồi, lại suy nghĩ hồi nữa mới nhớ ra thần vị mà Liên tam điện hạ đảm nhiệm trong Thiên tộc là Tứ Hải Thủy Quân. Theo lý mà nói, một Tứ Hải Thủy Quân cai quản thủy vực trong bát hoang, đừng nói tới chuyện chỉ trong giây lát có thể dời một cái hồ tới làm kết giới hộ thần cho Đông Hoa và Phượng Cửu, cho dù dời mười cái hồ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Tuy nhiên trước đây chàng luôn cảm thấy Liên Tống chỉ là một công tử ăn chơi, thần vị Tứ Hải Thủy Quân mà Liên Tống có được chẳng qua cũng chỉ là cậy thế của phụ thân Thiên Quân, giờ đây xem ra, Liên Tống quả cũng có chút tài năng.
Tiểu Yến tung ngươi bay lên đầu ngọn sóng, vừa hay nghe được Manh thiếu gia đang cau mày nói với Liên Tống: “Việc đi vào giấc mộng cứu người, mặc dù trong truyền thuyết, thần nghe nói trong mộng có những mối nguy hiểm không thể lường trước được. Nghe nói trước đây từng có một vị nhập mộng cứu người, vì không biết quy luật trong mộng, cố dùng phép ngay trong mộng, không những không cứu được người mà còn khiến mộng cảnh vỡ tan, cả hai người đều phải cùng nhau đi xuống Âm ty Hoàng Tuyền…” Manh thiếu gia đau khổ chau tít mày lại, giọng khản đặc nói: “Thần rất lo lắng, Đế Quân mặc dù pháp lực vô biên, nhưng giấc mộng của A Lan Nhược lại không chịu được pháp lực cao siêu, việc này vốn dĩ chỉ có một, hai phần cơ hội sống sót, hai người họ đã ở trong đó nhiều canh giờ rồi, thần lo rằng Đế Quân và Cửu Ca công chúa phen này lành ít dữ nhiều…”
Tiểu Yến bị vấp phải một ngọn sóng dưới chân, tiếp lời của Manh thiếu gia, trừng mắt nói: “Tên Mặt lạnh đó chẳng phải đã nói nhất định sẽ đưa Tiểu Cửu trở về hay sao?”, hằn học nói tiếp: “Đây là giấc mộng quái quỷ gì mà các ngươi thận trọng không dám động vào, bảo vệ nó như bảo vệ một quả trứng gà mỏng manh dễ vỡ như vậy, mỗ th