
ỳ Chi Tam.)
—
”Cái gì cái gì? Hai người quyết định thành thân?” Bạch Mạn Điệp ngạc nhiên thét lên.
Mới từ ổ chăn bước ra đã gặp ngay một tin chấn động, Thủy Tịch Linh quyết định không phải Quân Tùy Phong thì không lấy, cho nên, nàng phải gả cho Quân Tùy Phong, đây không còn là trưng cầu ý kiến nữa mà là chính thức thông tri.
“Đúng vậy.” Quân Tùy Phong nắm lấy tay Thủy Tịch Linh, trả lời một cách rất thẳng thắn. Thủy Tịch Linh nhẹ nhàng gật đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng, ý tứ kia tuyệt đối là muốn nàng thành toàn.
Nếu đã quyết định, còn hỏi nàng làm gì?
“Quân Tùy Phong, hai người ở trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thủy Tịch Linh vẫn luôn do dự, vì sao sau hai ngày mất tích lại hoàn toàn thay đổi? Nói không phát sinh chuyện gì? Ai tin a.
Quân Tùy Phong cười rất ám muội, “Đại tẩu, đó là bí mật của hai người bọn ta.” Kia là hồi ức ngọt ngào của hai người họ, không muốn chia sẻ với người khác.
“Đại tỷ, xin đừng hỏi.” Thủy Tịch Linh cũng mập mờ.
“Đại tỷ, kỳ thực Quân Tùy Phong đã vì tam muội thay đổi rất nhiều.” Hai người ở bên nhau cũng tương đối lâu rồi, Quân Thùy Phong đối với Thủy Tịch Linh rất tốt đương nhiên nàng biết.
“Tùy Phong một khi đã động tình, sẽ hết sức chân thành.” Đông Phương Vũ cũng phản bội Bạch Mạn Điệp.
“Huynh ấy không bạc đãi nhị tỷ.” Lãnh Tuyệt Cuồng cũng âm mưu làm phản, cuối cùng là toàn quân bị diệt.
Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn các nàng, “Tùy ý đi, mọi người đều nói hắn tốt, vậy thì được.” Bạch Mạn Điệp cũng không phải ngốc, Quân Tùy Phong đối với Thủy Tịch Linh là thật tâm nàng sớm cũng cảm nhận được, nếu không phải thật tình, đệ nhất mỹ nam hắn có thể bị đánh thành gấu mèo sao?
Ban đầu Quân Tùy Phong mỗi ngày đều tìm nàng than khổ, Bạch Mạn Điệp cũng cảm giác được hắn đối với người kia đã động tình, thậm chí là mơ tưởng. Chỉ là việc này có liên quan tới Thủy Tịch Linh khiến trong lòng nàng rất khó chịu. Ai kêu Quân Tùy Phong phong lưu như vậy? Triệu để làm bại hoại hình tượng của hắn. Nếu Thủy Tịch Linh đã quyết tâm lấy hắn, Diệp Lăng Tương lại một bên ồn ào, nàng có thể nói gì?
Thủy Tịch Linh khẽ cười, mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, “Tạ ơn đại tỷ.”
“Không cần cảm ơn, còn một vấn đề nữa cần phải thương lượng.” Hơn nữa còn là vấn đề lớn.
“Là chuyện gì?” Nhanh miệng như vậy đương nhiên là Lãnh phu nhân rồi.
“Khụ… chúng ta là tam tỷ muội, nhưng… ba người kia cũng là tam huynh đệ. Sau này… chúng ta phải xưng hô thế nào đây? Chuyện này khó nói lắm. Ví dụ như Tùy Phong, ta có thể gọi hắn tam muội phu, cũng có thể gọi nhị đệ, xin lỗi, ta thấy nhị thúc thực sự rất khó nghe.”
Chuyện này thực sự là một vấn đề vướng mách, bối phận của sáu người làm sao tính toán đây? Mọi người suy tư…
“Chi bằng thế này, muốn kêu cái gì thì kêu.” Diệp Lăng Tương đề nghị, nàng thực sự không muốn lo lắng vì cái chuyện xưng hô loạn thất bát nhao này.
“Ta đồng ý.” Đông Phương Vũ là người đầu tiên phát biểu.
“Ta cũng đồng ý.”
“Được rồi, ta cũng đồng ý.” Tất cả mọi người đều đồng ý, Bạch Mạn Điệp có thể không sao? Trừ phi nàng muốn khiến mọi người nổi giận.
Bạch Mạn Điệp dùng giọng thanh thanh, tiếp tục nói, “Đầu tiên, sáu người chúng ta đều xếp vào thập đại cao thủ, ai nấy đều danh chấn giang hồ, muốn có cuộc sống bình yên sợ rằng không dễ dàng như vậy. Khoan đã, ta muốn hỏi, mọi người có muốn thoái ẩn giang hồ hay không.”
Diệp Lăng Tương nói, “Đương nhiên muốn, cuộc sống bình thường luôn là mơ ước của muội.”
“Có Tương nhi, ta không thể làm sát thủ được nữa.” Lãnh Tuyệt Cuồng đơn giản tỏ rõ thái độ. Ái tình là tối kỵ đối với sát thủ, hắn hiện giờ đã có thê tử, có ái tình cùng thân tình ràng buộc. Nếu như không muốn sớm đến âm ty báo danh, chỉ có thể đổi nghề.
Thủy Tịch Linh thản nhiên nói, “Nghiên cứu các loại độc dược là sở thích của muội, ở đâu nghiên cứu cũng như nhau.” Tốt nhất là tìm chỗ không người, an tĩnh một chút.
Bạch Mạn Điệp trêu chọc, “Muội bây giờ đã là Thiên Cơ các, các chủ phu nhân, không cần kiếm tiền nữa chứ?”
“Thiên cơ các có bốn vị đường chủ trấn thủ, ta là kẻ nhàn rỗi.” Quân Tùy Phong bắt đầu cười tủm tỉm đúng như dự tính, “Mau chóng sinh nhi tử, sau đó đem cục diện rối răm này quăng cho nó.” Quân Tùy Phong tuyệt đối là các chủ vô trách nhiệm nhất lịch sử, nếu không phải có bốn vị đường chủ trung thành tận tâm trấn thủ, Thiên Cơ các đã trở thành lịch sử rồi. Hiện tại cư nhiên đã tính đoán đến chuyện đổ lên đầu nhi tử, kẻ này… đúng là hết nói nỗi.
“Được rồi, tất cả mọi người đều muốn thoái ẩn giang hồ đúng không?” Bạch Mạn Điệp nhìn Lãnh Tuyệt Cuồng, “Hai người về sau có dự tính gì?”
“Tìm chỗ ẩn cư, sống bình thản qua ngày.” Nói cũng không sai, nhưng lại quá trừ tượng, đối với bọn họ cái gì mới là những ngày bình thản?
“Kỳ thực ta có một cách, tìm một đảo nào xa xa một chút xây một sơn trang, gọi là Vô Tranh Sơn Trang. Chúng ta sáu người có thể ẩn cư ở đó, chân chính sống một cuộc đời dữ thế vô tranh. Thế nhưng… khai khẩn hoang đảo không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa trên biển rất nguy hiểm nên ta quyết định tìm chỗ khác.”
“Đại tỷ, sáu người chúng ta đều dan
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập