
Ngang Thái Tử sai người vào báo tin rằng:
– Có con Tây hải Long vương là Ma Ngang đến .
Con quái ấy nghe báo hồ nghi rằng:
– Mình nghi người đem thơ mời không thấy trở lại, sao cậu chẳng đến, lại sai anh này tới!
Xảy thấy tiểu yêu vào báo rằng:
– Có một đạo binh đóng tại phía Tây .
Yêu Ðà nói:
– Anh ta phó hội, sao lại đem binh, chắc có cớ chi đó!
Nói rồi nai nịt cầm roi sắt ra ngoài chào rằng:
– Ðại biểu huynh, có tiểu đệ nghinh tiếp .
Thái Tử Ma Ngang cầm giản bước tới hỏi rằng:
– Mi mời cậu làm chi?
Yêu Ðà nói:
– Tiểu đệ bấy lâu mang ơn cậu cho ở chốn này, chưa chút đền ơn đền nghĩa trả. Bữa hổm em bắt đặng Ðường Tăng, bởi người ấy tu đã mười đời, ăn thịt nó thì trường thọ, nên mời cậu đến coi cho biết người, rồi sẽ làm thịt cho cậu uống rượu .
Thái Tử Ma Ngang nạt lớn rằng:
– Mi thiệt ngu si lắm, biết Ðường Tăng là ai chăng?
Yêu Ðà nói:
– Thầy sải đi thỉnh kinh chớ ai .
Thái Tử Ma Ngang nói:
– Mi biết sãi thỉnh kinh, mà không hiểu đệ tử người thần thông quảng đại .
Yêu Ðà nói:
– Có Bát Giới tôi đã bắt rồi, còn Sa Tăng cũng bại tẩu, nào thấy thần thông bao giờ . Thái Tử Ma Ngang nói:
– Thiệt người không biết, Ðường Tăng còn một người học trò lớn là Tề Thiên đại thánh phá thiên cung đời xưa, nay cách 500 năm dư, tu hành gọi là Tôn Hành Giả. Nay gặp đứa đi thơ, người đoạt đặng thơ của mi, liền vào cung Thủy Tinh bắt tội cha con ta đồng lỏa với mi. Vậy mi mau mau trả thầy trò Ðường Tăng ra ta nói giùm cho lạy mà chịu lỗi, hoặc may tính mạng hãy còn, nếu nghịch thì ta giết mi trước .
Yêu Ðà nổi giận nói rằng:
– Ta với ngươi là anh em con cô con cậu ruột sao ngươi lại binh vực người dưng, lại còn biểu trả Ðường Tăng cho nó, tưởng ta dễ biểu lắm sao? Thiệt nó có tài mà đánh với ta ba hiệp cho cầm đồng, thì trả Ðường Tăng lập tức, bằng đánh không lại thì ta bắt luôn và nó mần hầm, chừng ấy chẳng biết bà con nào mà mời đóng cửa ăn ba thầy trò nó. Ai sợ nó thì sợ, chớ ta chẳng hề nhát bao giờ .
Thái Tử Ma Ngang mắng rằng:
– Ðồ quái gỡ buông lời vô lễ, mi đừng khoe tài đánh với Tôn Ðại Thánh sức ta là dở, mi dám cự hay chưa?
Yêu Ðà nói:
– Hào kiệt anh hùng, sợ ai mà không dám đánh?
Nói rồi kêu bộ hạ đồng ra.
Hai người trở mặt đánh với nhau, dữ hơn trận Sa Tăng đó nữa.
Giây lâu Thái Tử Ma Ngang đánh Yêu Ðà một giản chơn với, đá bồi một cái té nhào. Binh của Thái Tử bắt trói lại như bó sấu. Rồi lấy dây sắt xỏ xương cổ buộc lại dẫn lên bờ. Ðem dưng cho Tôn Hành Giả xử tội.
Tôn Hành Giả nói:
– Cậu mi cho ở đây mà tu luyện, sao còn ỷ mạnh chiếm đạo phủ Hà thần, lại bắt thầy ta và Bát Giới. Tội ngươi đáng đập một cây Thiết bãng. Song nghĩ Thiết bãng của ta nặng lắm, đập một cái cũng tan xương. Thôi thầy ta và Bát Giới ở đâu, ngươi chỉ cho thiệt .
Yêu Ðà thưa rằng:
– Tiểu Ðà không biết Ðại Thánh nên lầm. Nay anh tôi bắt rồi nhờ ơn Ðại Thánh không giết, tôi cám nghĩa muôn đời. Sư phụ và lệnh đệ tôi còn cầm tại phủ, xin Ðại Thánh tha trói, tôi về đem hai vị trả liền .
Thái Tử Ma Ngang thưa rằng:
– Thằng này gian trá mười phần, nếu thả ra e nó phản phúc .
Sa Tăng nói:
– Tôi biết chỗ, xin đi xúông đó cứu thầy .
Nói rồi rủ Hà thần đồng nhảy xuống sông đi tới dinh không thấy Tiểu yêu, vì nó thất kinh trốn hết. Vào sau dinh cứu Tam Tạng và Bát Giới đưa lên.
Khi ấy Bát Giới thấy Yêu Ðà bị trói ké, liền xách cào cỏ lại nói rằng:
– Súc sinh, nay mi hết kể ăn ta, ta đập một Ðinh ba cho nát óc .
Tôn Hành Giả can rằng:
– Thôi em tha nó chẳng giết làm chi, ấy là vị tình Tây Hải Long Vương và Thái Tử . Thái Tử Ma Ngang thưa rằng:
– Tôi chẳng dám ở trễ, nay cứu đặng sư phụ, tôi dẫn Yêu Ðà về nạp. Tuy Ðại Thánh không giết, chớ cha tôi cũng phạt một cách nặng nề .
Tôn Hành Giả nói:
– Vậy thì ngươi lãnh nó đem về cung, và nói ta gởi lời cám ơn lệnh tôn, sau sẽ đàm đạo .
Thái Tử Ma Ngang vân lời.
Còn Hà thần tạ ơn Tôn Hành Giả.
Tam Tạng nói:
– Ðồ đệ! Nay tính làm sao mà qua sông?
Hà thần nói:
– Xin lão gia lên yên, đừng lo việc ấy. Có tôi đi trước dẫn đường .
Nói rồi làm phép nước cạn khô một khúc sông như lộ.
Thầy trò qua khỏi lên bờ, nước đầy lại như cũ.
Nói về thầy trò qua khỏi sông, đi cũng lâu ngày lắm. Cuối tháng ba, đương đi thong thả, xảy nghe tiếng hò hét đông người, dường như binh ó!
Tam Tạng kinh hãi, ngó ngoái hỏi rằng:
– Chuyện chi mà inh ỏi như vậy?
Bát Giới nói:
– Chắc là lỡ non sụp đất .
Sa Tăng nói:
– Tôi nghe như sấm sấm rầm rầm .
Tam Tạng nói:
– Ta nghe như binh mã thì phải .
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Chắc là bàn không trúng hết thảy, để Lão Tôn coi thử thể nào?
Nói rồi nhảy lên mây ngó xuống, thấy trước xa có một cái thành. Coi lại chỗ có tiếng tăm cũng gần, hơi hào quang nhấp nháng, chớ không phải khí yêu.
Tôn Hành Giả ngẫm nghĩ rằng:
– Chỗ tử tế hiền lành, sao tiếng tăm lại ó ré?
Coi cho kỹ thì là các hòa thượng đẩy xe, đồng hè với nhau niệm Ðại lực vương Bồ Tát, rập một lượt nên tiếng nghe vang.
Khi ấy Tôn Hành Giả nhảy xuống cho gần mà coi, thấy trong xe chở những cây súc, ngói, gạch, đẩy lên chót núi, lớp thời đứng trên cao kéo lên.
Ở trên