Ring ring
Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212691

Bình chọn: 8.00/10/1269 lượt.

gười!

Bát Giới nói:

– Anh ôi! Tôi biến hóa như anh không đặng!

Tôn Hành Giả nói:

– Sư đệ biến hóa ba mươi sáu cách, sao gọi rằng không?

Tam Tạng nghe nói liền bảo rằng:

– Ngộ Năng, sư huynh ngươi nói phải lắm, cứu người một mạng sống, hơn lập bảy cảnh chùa. Một là tạ ơn đãi đàng, hai là làm phước luôn thể. Anh em ra sức một phen .

Bát Giới thưa rằng:

– Tôi biến ra núi, ra cây, ra đá, hoặc là người thô tục, hoặc trâu nước, tượng, tây mà thôi, chớ biến làm con gái nhỏ không giống .

Tôn Hành Giả nói:

– Ông hãy đem lệnh ái ra đây xem thử .

Trần Trừng mừng rỡ, vào bồng nhất Xứng Kim đem ra. Nội nhà đồng lạy Hòa Thượng mỏ dài, xin cứu làm phước.

Khi ấy Bát Giới thấy con nhỏ dung nhan xinh tốt, mặc đồ huê mỹ, ngồi ăn trái cây. Bát Giới nói:

– Khó quá! Khó quá!

Tôn Hành Giả nói:

– Thôi, sư đệ biến làm con nhỏ ấy, mà đi tế cho rồi!

Bát Giới nói:

– Nhỏ nhít như vầy, tôi biến làm sao cho giống!

Tôn Hành Giả hối rằng:

– Biến cho in lập tức, nếu để lâu thì phải đòn!

Bát Giới hoảng kinh, dùn mình biến đại, coi giống mặt mày hết thảy, song mập bằng hai!

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Biến nữa cho in, nếu lôi thôi thì bị đánh!

Bát Giới nói:

– Thôi, anh đánh mấy roi thì tôi chịu, chớ biến không đặng nữa, biết rán làm sao? Tôn Hành Giả cười rằng:

– Mặt con gái mà vóc vạc đờn ông, coi làmsao cho đặng! Thôi, ngươi niệm chú biến nữa ta giúp sức cho .

Nói rồi thôi trên mình Bát Giới, coi nhỏ thò như nhất Xưng Kim.

Ai nấy đồng khen phép lạ.

Tôn Hành Giả bảo rằng:

– Hai ông truyền cho hữu quyến: Hãy đem lệnh lang, lệnh ái giấu đi. Phải dỗ đừng cho khóc, sợ đại vương hay đặng khó lòng! Còn việc cúng tế làm sao, cắt nghĩa cho chúng ta rõ. Ðể sống trói lại mà tế, hay là luộc, hoặc quay, thì phải nói trước .

Bát Giới nói:

– Anh đừng bày đặt hại tôi chết ra nhiều kiếp! Cái lời ấy Tôn Hành Giả hỏi thiệt, mà Bát Giới tưởng nói ngạo mình.

Trần Thành thưa rằng:

– Không động phạm chi hết, để hai vị khiêng vào miểu mà thôi.

Tôn Hành Giả khen rằng:

– Phải thế lắm, phải thế lắm! Vậy thì khiêng thử một hồi .

Trần Trừng y lời, truyền tám đứa gia tướng đem bàn độc và mâm sơn ra, bốn đứa khiêng một ghế, đi giáp vòng nhà rồi để xuống. Tôn Hành Giả cười rằng: – Như vậy thì anh em ta có phước lắm!

Bát Giới nói:

– Nếu khiêng đi chỗ này qua chỗ kia rồi thĩnh về, dầu sáng đêm cũng vô sự. Sợ chúng nó khiêng ngay vào miểu thì bị ăn tươi nuốt sống chớ chẳng phải chơi đâu! Tôn Hành Giả nói:

– Nếu như nhát gan, hễ thấy nó nhai ta thì ngươi chạy trước .

Bát Giới nói:

– Như nó ăn đồng nam trước, anh không dặn tôi cũng chạy ngay. Sợ nó ăn đồng nữ trước, thì chạy đâu cho khỏi .

Trần Trừng nói:

– Thường năm đi tế, có người dạn gan rình sau miểu mà coi, lần nào cũng ăn đồng nam trước .

Bát Giới mừng rỡ nói rằng:

– Như vậy thì may cho tôi lắm! .

Xãy nghe tiếng mã la gióng trước cửa inh ỏi, ngó ra đèn đuốc sáng lòa. Có tiếng kêu rằng:

– Khiêng đồng nam, đồng nữ ra đây, đi tế thần cho mau! Ấy là mấy người ở xứ đó. Trần Trừng, Trần Thanh cất tiếng khóc vang, lữ gia tướng khiêng hai bàn độc ra trước .

Hồi 48 Yêu quái hóa tuyết bủa khắp sông Ðường Tăng cưỡi ngựa đi trên gia

Khi ấy người xóm Trần gia đem phụ thêm heo dê trâu bò làm lễ cúng. Khiêng đồng nam đồng nữ để giữa miểu, còn tam sinh, là đồ tế phụ, để hai bên.

Các người đồng rót rượu lạy mà vái rằng:

– Ngày này tháng này năm nay, về phần xóm Trần gia cúng tế. Tín chủ là Trần Trừng, Trần Thanh, dưng đồng nam là Trần Quang Bảo, đồng nữ là nhất Xưng Kim, và lễ tam sinh y số. Xin đại vương gia gia hưởng dụng, cho xứ tôi gió hòa mưa thuận, ruộng rẫy đặng mùa .

Vái rồi đốt vàng bạc giấy tiền, đều lui về hết.

Còn Tôn Hành Giả và Bát Giới ở lại, ngó thấy trên bàn án có bài vị chữ vàng, đề rằng:

– Linh Cảm đại vương chi thần .

Bát Giới nói:

– Họ về hết rồi, anh em mình cũng nên trốn cho rảnh .

Tôn Hành Giả nói:

– Bây giờ trốn đi đâu?

Bát Giới nói:

– Trốn về nhà Trần gia mà ngủ .

Tôn Hành Giả hỏi:

– Thằng điên nói xàm hoài! Mình đã hứa giúp người ta, lẽ nào lại trốn?

Bát Giới nói:

– Vậy chớ anh khôn lắm sao, lại mắng tôi là thằng điên. Chuyện này nói gạt nó mà thôi, lẽ nào làm thiệt như vậy!

Tôn Hành Giả nói:

– Hễ làm ơn thì làmơn cho trót, giúp người phải giúp tới nơi. Ðể cho đại vương hưởng dụng, mới là trọn thỉ chung. Nếu không thì nó làm tai hại cho muôn dân, cũng như không giúp, như vậy thì để hai đứa nhỏ chết hãy còn khá hơn, làm chi cho lỡ dỡ .

Xảy nghe gió thổi vo vo.

Bát Giới nói:

– Không xong rồi! Trận gió này chắc là nó tới nhậm lễ .

Tôn Hành Giả nói:

– Ngươi cứ làm thinh hoài, để ta nói chuyện với nó .

Kế con yêu tới chận cửa miểu mà hỏi rằng:

– Lệ này nhà nào tế?

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Thưa, xóm Trần gia hai nàh đầu xóm là Trần Trừng và Trần Thanh dưng lễ cúng .

Con yêu ấy là Linh Cảm đại vương, nghe đồng nam trả lời như vậy, thì lấy làm lạ, nghĩ rằng:

– Thằng nhỏ này ăn nói chẩm hẩm quá! Thường năm, mình hỏi một tiếng, chúng nó đã thất thanh. Hỏi lần thứ nhì chúng nó đã mất vía, tới nắm cổ dở lên thì đã chết cứng. Sao năm nay đồng n