
ổ! Thương hại cho ta đánh không lại nó, phải viện tướng trời, tướng trời cũng thua, ta thỉnh La Hán, La Hán bị nó thâu phép rồi cũng cua tay. Nhờ ơn Phật Tổ chỉ đường tìm đến chủ nó là ông Thái Thượng, mới rỏ là con Thanh ngưu trốn xuống làm yêu. Nhờ có chủ nó xỏ mủi dắt về, nên cứu thầy mới đặng .
Tam Tạng nói:
– Từ rày sắp về sau, ngươi bảo thế nào, thầy chẳng hề dám cải .
Nói rồi đồng ngồi lại ăn cơm. Dở bình bát ra thấy hơi lên ngui ngút.
Tôn Hành Giả lấy làm lạ hỏi rằng:
– Cơm này đã lâu sao mà còn sốt?
Thổ Ðịa rằng:
– Khi Ðại Thánh giao cơm ấy, tôi đem phơi khô, đến nay biết Ðại Thánh đã thành công, nên tôi mới hấp lại cho nóng .
Giây phút ăn uống xong xả, giả từ Thổ Ðịa, thầy trò mới lên đường.
Ði khỏi núi tới đường bằng phẳng.
Hèn lâu qua mùa Xuân đầm ấm, tới sông kia thấy nước trong veo, Tôn Hành Giả thấy trên kia sông có nhà, sẳn ghe dưới bến, Tôn Hành Giả chỉ mà nói rằng:
– Cái này ấy chắc là kẻ đưa đò .
Bát Giới để gánh xuống kêu lớn rằng:
– Bớ đò, bớ đò, qua mau mà rước khách .
Kêu luôn ba, bốn tiếng, xảy có chiếc đò day mũi ra, người chèo đò chèo bộ khoan thai, hèn lâu qua mới tới; Tam Tạng coi lại là bà già chèo đò.
Tôn Hành Giả hỏi:
– Bà đưa đò phải không?
Bà ấy nói:
– Phải .
Tôn Hành Giả hỏi:
– Vậy chớ ông đi đâu mà để bà chèo chống?
Bà ấy làm thinh cười chuốm chiếm.
Thầy trò dắt ngựa xuống đò, đoạn qua khỏi sông.
Sa Tăng trả tiền đò xong xã.
Bà đưa đò cười chuốm chiếm vào nhà.
Còn Tam Tạng thấy nước trong veo muốn uống, sai Bát Giới múc nước, Bát Giới sẳn khát, múc một bình bát đầy tràn.
Tam Tạng uống hết một phần, còn hai phần về Bát Giới uống rốc.
Thầy trò đi đặng nửa giờ, Tam Tạng rên rằng:
– Ôi, đau bụng quá!
Bát Giới nói:
– Tôi cũng đau bụng như thầy .
Sa Tăng nói:
– Chắc là tại uống nước lạnh nên đau bụng .
Tam Tạng nói:
– Ôi, đau quá chứng đi!
Bát Giới nói:
– Cha chả, bây giờ cục chi trong bụng động hoài coi hình như đàn bà có thai ba bốn trăng, con máy thì phải!
Tam Tạng nói:
– Ta cũng y như vậy! .
Giây phút đi tới cái nhà dựa bên đường.
Tôn Hành Giả nói:
– May lắm, may lắm! Chắc nhà này là quán rượu quán trà, vào đó nghỉ ngơi, xin nước nóng cho thầy uống. Và hỏi thăm coi cáo thầy hốt thuốc đau bụng hay chăng? Tam Tạng mừng rỡ xuống ngựa vào nhà. Thấy có một bà già đương ngồi xe chỉ.
Tôn Hành Giả bái và nói rằng:
– Thầy tôi là Ngự đệ, em vua nước Ðại Ðường, vâng chỉ đi thỉnh kinh, bởi uống nước sông nên đau bụng…
Tôn Hành Giả nói chưa dứt tiếng, bà già ấy cười ngất hỏi rằng:
– Uống nước sông đằng kia phải không?
Tôn Hành Giả nói phải.
Bà ấy cười hả hả nói rằng:
– Ngộ lắm, ngộ lắm! Ði vào đây tôi nói chuyện cho mà nghe .
Tôn Hành Giả đỡ Tam Tạng, Sa Tăng vịn Bát Giới đồng vào.
Hai thầy trò bụng lớn chang chang, cứ châu mày rên mãi.
Tôn Hành Giả nói:
– Bà ôi! Thầy tôi và sư đệ bị chói nước nên đau bụng, sinh ra chứng cổ trướng như vầy! Xin bà làm ơn nấu nước trà cho thầy tôi uống. Tôi sẽ đền ơn tiền bạc cho bà Bà ấy cười ngất chạy vào trong kêu ba người đàn bà ra nữa, đồng ngó Tam Tạng mà cười hoài.
Khi ấy Tôn Hành Giả nổi giận, nghiến răng trẹo trẹo.
Lũ đàn bà kinh hãi chạy vào trong.
Tôn Hành Giả bốc theo kéo bà ấy mà hăm rằng:
– Bà nấu nước cho mau kẻo mà chết .
Bà ấy run lập cập nói rằng:
– Gia gia ôi, tôi có nấu nước trà, hai thầy uống cũng không hết đau bụng, gia gia buông ra tôi nói chuyện cho mà nghe: Ðây là Tây Lương nữ quốc, không có đàn ông con trai. Bởi cớ ấy, gặp mấy thầy thì chúng tôi mừng lắm. Nguyên hai thầy uống lầm nhằm sông Mẫu tử hà. Trong nước tôi, con gái hai mươi tuổi sắp lên mới dám uống một hớp nước ấy, uống rồi đau bụng thọ thai. Cách ba ngày đến nàh quán Nghinh dương mà ngó xuống suối Chiếu thai, nếu thấy có bóng hai hình thì biết sắp đến ngày sinh đẻ, uống nước trà sao hết chứng ấy!
Tam Tạng nghe nói thất sắc rằng:
– Ðồ đệ ôi! Như vậy mới tính làm sao?
Còn Bát Giới rờ bụng và rên và nói rằng:
– Chao ôi! Biết đẽ ngã nào cho đặng!
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Ðến chừng ấy thì nứt nách, lo chi không chỗ cho con ra!
Bát Giới nghe nói vật mình rằng:
– Ôi thôi, ôi thôi! Chắc chết, chắc chết!
Sa Tăng cười rằng:
– Anh đừng có vật mình, e nó động thai mà khó!
Bát Giới khóc mà nói với Hành Giả rằng:
– Anh làm ơn rước mụ cho mau cái hơi đau quặn quặn như vầy, chắc là chuyển bụng .
Sa Tăng cười rằng:
– Anh hãy ngồi cho vửng vàng mà đợi đại ca rước mụ. Nếu anh vùng vằng lắm, e nó bực lồi ối bất tử, mụ chưa tới, ai rước cho anh. Chớ bà cười này chắc không chịu khó!
Tam Tạng rên và hỏi rằng:
– Ðây có nhà thầy thuốc hay chăng? Xin bà làm ơn chỉ giùm hốt một thang phá thai uống thử!
Bà ấy nói:
– Thầy thuốc thiếu gì, thầy nào hốt phá thai cho nổi. Trừ ra qua phía Nam, núi Giải Dương, động Phá Nhi, múc nước giếng Lạc Thai mà uống một hớp, thì tiêu tán tức thì. Song bây giờ múc nước ấy không đặng nữa; vì có thầy đạo sỉ xưng là Như Ý chơn tiên, năm nay về chiếm cứ động Phá Nhi, cãi lại là am Tự Tiên, rào giếng Lạc Thai không cho ai múc nước. Nếu ai dưng lễ trọng hết lòng cầu khẩn mới cho múc một chén