XtGem Forum catalog
Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213224

Bình chọn: 9.5.00/10/1322 lượt.

Hành Giả té nhào, làm rốt thùng xuống giếng.

Tôn Hành Giả nổi nóng, vác thiết bãng rượt Như Ý chơn tiên chạy te.

Trở lại giếng không có thùng chẳng biết làm sao mà múc nước. Tính làm thế cho có cái thùng, thì sợ Như Ý chơn tiên hờm móc nữa. Suy đi xét lại, phải có người phụ lực mới xong. Nghĩ rồi đằng vân về xóm cũ, mà kêu Sa Tăng phụ lực.

Nói về Tam Tạng và Bát Giới đương rên mình, nghe tiếng kêu, liền hối Sa Tăng ra lập tức.

Tôn Hành Giả bước vào thuật chuyện cho thầy nghe.

Tam Tạng khóc ròng mà nói rằng:

– Ðồ đệ ôi! Như vậy biết làm sao cho đặng nước?

Tôn Hành Giả nói: – Không hề chi, để Sa Tăng đi với tôi, tôi đánh với nó cầm chừng, để Sa Tăng múc nước thì đặng .

Tam Tạng nói:

– Hai người đi hết, lấy ai săn sóc người đau?

Bà chủ nói:

– Xin La Hán đừng lo, ở nhà có chúng tôi săn sóc, khi mấy thầy mới đến, thiệt chúng tôi có ý thương riêng, sau thấy Bồ Tát đằng vân nên chúng tôi kỉnh trọng không khi nào dám làm hại mà sợ .

Tôn Hành Giả hứ một tiếng mà nói rằng:

– Ðờn bà mà làm hại đặng ai, khéo nói cho rộn!

Bà ấy cười rằng:

– Gia gia ôi, bởi các ông có phước nên đến nhằm nhà chúng tôi, vì nội nhà này lớn tuổi hết; chớ có phải nhằm nhà khác, các ông không đặng vuông tròn .

Bát Giới nghe nói, ôm bụng rên mà hỏi rằng:

– Làm sao mà chẳng đặng vuông tròn?

Bà ấy nói:

– Năm chị em tôi đều có tuổi, nên chuyện nguyệt hoa cũng không màng, nên chẳng nở hại người tu niệm. Chớ như nhà khác nhiều nàng xuân sắc, lẽ nào bướm chẳng say hoa, nếu các người chẳng thuận tùng hì họ lột da làm hương đại, kho trông sự sống ở đời .

Bát Giới nói:

– Như vậy thì tôi khỏi lo, thịt ai thơm thì nó ưa hưởi, chớ thịt tôi tanh rình chắc nó không thèm lóc mà sợ .

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Ngươi hãy la nín cho khỏe mà đẻ, để nói giả ngộ cho hao hơi?

Nói rồi, bảo bà ấy cho mượn một cái thùng buộc dây dài hai anh đằng vân đến núi ấy.

Tôn Hành Giả dặn Sa Tăng núp đó coi chừng, đợi mình đánh ẩu đả với Như Ý chơn tiên, sẽ thừa cơ lén vào múc nước đem về trước.

Ðoạn dặn dò xong xả, xách thiết bãng tới am, biểu mở cửa lập tức.

Ðạo sĩ già vào báo lại.

Như Ý chơn tiên nổi giận xách kim câu ra cửa nạt rằng:

– Con khỉ đột này, còn tới làm chi nữa?

Tôn Hành Giả nói:

– Ta đi xin nước chớ đi đâu?

Như Ý chơn tiên nói:

– Dầu vương công tể tướng muốn xin nước giếng ta cũng phải dưng lể vật. Huống chi ngươi là người cừu oán đi tới mà xin không!

Tôn Hành Giả hỏi:

– Ngươi không cho thiệt hay sao?

Như Ý chơn tiên nói:

– Chẳng hề cho một nhỏ .

Tôn Hành Giả rút thiết bãng đập đùa!

Như Ý chơn tiên đưa kim câu ra đỡ. Hai người hổn chiến, Tôn Hành Giả cố ý dụ Như Ý chơn tiên ra ngoài xa.

Như Ý chơn tiên ngỡ Hành Giả thiệt thua, cứ theo đánh mãi.

Còn Sa Tăng xách thùng chạy vào giếng.

Lão đạo sĩ cản lại, bị Sa Tăng đánh cho một gậy gãy tay, thất kinh kêu trời chạy mất. Sa Tăng xách đầy một thùng nước, đằng vân kêu Hành Giả nói rằng:

– Ðại ca ôi, tôi đã múc nước rồi, anh tha nó làm ơn, đồng đi về cho khỏe .

Tôn Hành Giả nghe rõ, đưa thiết bãng đỡ mà nói rằng:

– Ta cũng muốn giết mi cho rồi đời, song ngươi chưa đáng tội chết. Vả lại vị tình anh Ngưu Ma Vương một chút nên mới thứ tay. Em ta xách nước về rồi, ta cũng tha ngươi đặng trở lại. Từ này sắp tới ai xin nước mi cũng phải cho không. Chẳng nên choán của đời mà thâu lễ lộc nữa!

Như Ý chơn tiên thấy Hành Giả không đánh, thừa cơ lấy câu móc giựt giò.

Tôn Hành Giả nhảy tránh khỏi rồi, xô Như Ý chơn tiên nhào hớt.

Rồi giựt kim câu bẻ hai nhập lại bẻ luôn thành bốn đoạn quăng xuống đất.

Như Ý chơn tiên kinh hãi, đứng le lưỡi run én Tôn Hành Giả cười trời rồi đằng vân bay mất.

Khi ấy Sa Tăng bay trước, thấy Tôn Hành Giả theo sau cùng nhau mừng rỡ về tới cửa, thấy Bát Giới dựa ghế mà ôm .

Tôn Hành Giả cười và hỏi rằng:

– Chừng nào ngươi nằm chỗ?

Bát Giới nói:

– Anh đừng giả ngộ, chẳng hay xin nước đặng chăng?

Sa Tăng cười rằng:

– Nước đầy nhóc một thùng, mặc sức uống cho đã .

Tam Tạng nói:

– Hai người nhọc công mệt sức lắm mới đặng nước này .

Mấy người đờn bà mừng rỡ, khen rằng:

– Bồ Tát ôi! Thiệt nước nấy quý lắm!

Nói rồi múc nửa chén kiểu đưa cho Tam Tạng mà nói rằng:

– Xin thầy uống một hớp cũng đủ phá thai .

Bát Giới nói:

– Tôi chẳng cần chén bát làm chi, để bưng thùng mà núc cho mau thấm .

Bà ấy nói:

– Không đặng đâu, nếu uống nhiều thì tiêu hết gan ruột .

Bát Giới nghe nói le lưỡi, uống nửa chén mà thôi.

Giây phút hai thầy trò sôi bụng rầm rầm.

Bát Giới đại tiểu ra một lượt!

Tam Tạng hỏi thầm chỗ đi tiểu!

Tôn Hành Giả nói:

– Thầy ơi! Chẳng nên ra gió làm chi, e đi đất lạnh chơn, sinh chừng sán hạn thì khó lắm!

Bà ấy xách hai cái thùng ra, thầy trò lãnh mỗi người một cái, Tả và tiểu hơn mấy lần, bụng xẹp khô như cũ.

Bà ấy đem cháo mời ăn, Bát Giới nói:

– Xin pha giùm một áng nước nóng, tắm cho sạch rồi sẽ ăn .

Sa Tăng nói:

– Anh còn non ngày, nếu tắm sớm e khi trúng nước!

Bát Giới nói:

– Không phải bung mà cử, ấy là sảo, nhắm cũng chẳng hề chi .

Nói rồi thấy bà ấy đem chậu nước ra, hai thầy trò rửa mình sạch sẽ.

Tam Tạng ăn vài chén chá