Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212804

Bình chọn: 9.00/10/1280 lượt.

ửa động, Tôn Hành Giả xé bâu áo ngậm huờn thuốc vào miệng, chẳng dè thuốc chạy tuốt vô bụng.

Tôn Hành Giả hóa ra con bồ hong bay vào động, thấy La Sát đương nói:

– Khát nước lắm, khô cổ lắm, đem trà ra đây cho mau .

Ấ huờn rót một chén nước trà đem cho La Sát.

Tôn Hành Giả thừa dịp bay vào chén nước trà, nằm lộn trong bọt. Bởi cớ ấy, La Sát không ngó thấy con bồ hong, nên uống lầm vào bụng, Tôn Hành Giả hiện hình nhỏ, hét lớn kêu rằng:

– Tẩu tẩu, cho tôi mượn quạt Ba tiêu hay không?

La Sát hải kinh thất sắc, hỏi rằng:

– Con nhỏ đó không đóng cửa hay sao?

Ấ huờn nói:

– Tôi nghe tiếng ở trong mình bà kêu ra .

La Sát hỏi:

– Hành Giả, ngươi ở đâu mà làm phép thuật vậy?

Tôn Hành Giả nói:

– Tôi thuở nay không làm phép thuật bao giờ, ấy là phép thiệt. Tôi bây giờ ở trong bụng chị, ngó thấy ngủ tạng rõ ràng; và biết chị đương khát nước và đói nữa; để tôi cho chị một chút nước dằn lòng

Nói rồi đạp xuống một cái, La Sát đau trong ruột, ngồi xuống mà rên.

Tôn Hành Giả nói:

– Xin tẩu tẩu đừng từ chối, tôi xin dưng một vật điễm tâm nói rồi nhảy dựng đụng đầu nhằm vào trái tim.

La Sát đau bụng ngã lăn dưới đất.

Liền năn nỉ rằng:

– Xin tôi thúc thúc tha tôi .

Tôn Hành Giả nói:

– Bây giờ chị mới chịu nhìn ông chú! Tôi cũng vị tình Ngưu đại ca, nên không nở giết, thôi cho mượn quạt mau mau .

La Sát nói:

– Tôi chịu cho rồi chú nó ra đây mà lấy quạt .

Tôn Hành Giả nói:

– Chị đem cho tôi coi thử, rồi mới chịu ra .

La Sát bảo a huờn lấy quạt.

Tôn Hành Giả lên khỏi họng, ngó thấy quạt rõ ràng, liền nói rằng:

– Bởi tôi không làm hại tẩu tẩu, nên không xoi bụng mà ra. Tôi tính ra trên miệng. Vậy chị hãy hả miệng ba lần cho tôi nhảy ra .

La Sát y lời hả miệng, Tôn Hành Giả đã hóa bồ hong, bay đậu trên cây quạt.

Còn La Sát không hay cứ hả miệng hai ba lần nữa, rồi kêu rằng:

– Chú nó hãy ra đi?

Tôn Hành Giả hiện hình cầm cây quạt nói:

– Tôi đứng đây nè, ra hồi mới hả miệng lần thứ nhất. Cám ơn chị cho mượn quạt, quạt rồi em trả tức thì . Nói rồi đi một nước, a huờn mở cửa đưa đi.

Khi ấy Tôn Hành Giả đem quạt về Hồng chuyên trang ra mắt Tam Tạng, và thuật chuyện, vân vân.

Rồi đưa cây quạt mà hỏi ông chủ nhà rằng:

– Phải cây quạt này chăng?

Ông ấy nói phải.

Tam Tạng mừng rỡ, thầy trò từ giả ra đi.

Cách bốn mươi dặm đường, hơi nóng ra gần lột da.

Sa Tăng nói:

– Phỏng cẳng rồi, phỏng cẳng rồi! Bát Giới nói:

– Nóng quá, cẳng tôi cũng gần chính nữa! Còn con ngựa nóng vó, nên chạy không bén đất!

Tôn Hành Giả thấy vậy nói rằng:

– Xin thầy xuống ngựa, đợi tôi quạt tắt lửa, và mưa xuống cho mát đất rồi sẽ đi . Nói rồi xách quạt chạy tới núi, quạt một quạt lửa cháy rần rần, quạt bồi một cái nữa, lửa cao ngàn trượng! Nó lại cháy lan ra ngoài, Tôn Hành Giả kinh hãi nhảy nai, coi cặp giò lông bị thui khét nghẹt!

Tôn Hành Giả chạy lại la lớn rằng:

– Thầy chạy về cho mau, kẻo lửa cháy tới?

Tam Tạng kinh hãi nhảy lên ngựa chạy mù.

Sa Tăng, Bát Giới cũng chạy. Cách hai mươi dặm mới bớt nóng.

Tam Tạng nói:

– Ngộ Không ơi! Bây giờ mới tính làm sao?

Tôn Hành Giả liệng cây quạt, nói lớn rằng:

– Không xong, không xong, tôi bị chúng tráo gói rồi! Thiệt là điếm mắc điếm!

Bát Giới hỏi:

– Vì cớ nào vậy? Tôn Hành Giả nói:

– Một quạt lửa từng lên, lại quạt cháy gia bội, quạt ráng một cái nữa. Lửa cháy tưng bừng, phải chạy chậm thì cháy lông hết thảy!

Sa Tăng nói:

– Lửa cháy tới đón đường đi không đặng biết tính làm sao?

Bát Giới nói:

– Coi phía nào không lửa thời đi .

Tam Tạng hỏi:

– Ngỏ nào không lửa?

Bát Giới nói:

– Thiếu gì, phía Nam và phía Bắc, phía Ðông, đời nào có núi lửa .

Tam Tạng hỏi:

– Kinh ở phía nào?

Bát Giới nói:

– Kinh ở phía Tây .

Tam Tạng nói:

– Bề nào cũng đi phía có kinh .

Sa Tăng nói:

– Khó dữ a! Phía có kinh thì có lửa, phía không lửa lại không kinh, thiệt hại lẽ không bề lui tới!

Bốn thầy trò ngó lại, thấy một thầy đạo sĩ, tay chống gậy đầu rồng, chơn đi đôi giày sắt. Lại dắt một con quỷ mang cá, quỷ ấy đầu đội bồn cơm.

Ðạo sĩ bái và thưa rằng:

– Tiểu thần là Thổ Ðịa núi này, biết Ðại Thánh đem thầy quan Hỏa diệm sơn không đặng, nên dưng cơm lót lòng .

Tôn Hành Giả nói:

– Sự ăn uống không vội gì, xin bày thế nào cho thầy qua khỏi núi lửa?

Thổ Ðịa nói:

– Muốn quạt tắt Hỏa diệm sơn, phải mượn quạt ba tiêu của bà La Sát

Tôn Hành Giả lượm cây quạt lên mà hỏi rằng:

– Phải cây quạt này chăng? Vì cớ chi quạt chừng nào lửa cao chừng nấy?

Thổ Ðịa xem rồi cười rằng:

– Cây quạt giã quạt sao cho tắt, Ðại Thánh bị chúng gạt rồi!

Tôn Hành Giả hỏi:

– Vậy chớ quạt thiệt ở đâu?

Thổ Ðịa bái và cười rằng:

Muốn đặng quạt ba tiêu,

Phải tìm vua Ðại lực.

Tôn Hành Giả hỏi:

– Ðại lực vương là ai?

Thổ Ðịa nói:

– Ðại lực vương là Ngưu Ma Vương .

Tôn Hành Giả hỏi:

– Nói vậy thì Ngưu Ma Vương nổi lửa, đặt tên là Hỏa diệm sơn chăng?

Thổ Ðịa nói:

– Không phải, không phải. Nếu Ðại Thánh thứ tội, tôi mới dám thưa ngay .

Tôn Hành Giả nói:

– Chuyện chi thì nói thiệt, ta chẳng chấp đâu?

Thổ Ðịa nói:

– Thiệt lữa này của Ðại Thánh đốt .

Tôn Hành Giả nổi giận hét lớn rằng:


XtGem Forum catalog