Pair of Vintage Old School Fru
Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211262

Bình chọn: 7.00/10/1126 lượt.

o lật đật chạy ra hỏi lớn rằng:

– Sao người lại bắt con tôi. Cha nó chẳng vừa gì, nếu hay thì khó lắm .

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Ngươi chẳng biết ta là ai, nên kiếm điều nói nhát! Ta là học trò lớn của Ðường Tăng, là Tôn Ngộ Không (Hành Giả) đây. Nếu thả Sa hòa thượng thì ta đổi con cho .

Bá Hoa Tu nghe nói liền vào mở trói cho Sa Tăng.

Sa Tăng nói:

– Công Chúa đừng có mở tôi, e yêu quái trở về hỏi han; làm hại tới Công Chúa .

Bá Hoa Tu nói:

– Thầy là người ơn của tôi, nhờ làm chứng tôi mới còn sống, tôi quyết lòng tha thầy, mà ngại lòng yêu quái. Nay có sư huynh thầy là Tôn Hành Giả biểu tôi mở trói cho thầy. Người đứng đợi ngoài cửa động .

Sa Tăng nghe nói Tôn Hành Giả lòng mừng phới phở, liền chạy ra cửa động chào rằng:

– Anh ôi! Thiệt anh ở trên trời sa xuống. Xin làm phước cứu em .

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Sa Tăng, hồi thầy niệm chú cẩn cô, không ai can giùm một tiếng. Chú nào cũng chắc mình bảo hộ đặng. Sao không đi Tây Phương cho sớm, còn ở đây làm chi?

Sa Tăng thưa rằng:

– Ðại ca, người quân tử không cố oán, việc cũ qua rồi còn nhắc làm chi .

Bát Giới thuật chuyện cho Sa Tăng nghe.

Tôn Hành Giả hét lớn rằng:

– Mi thiệt nhiều chuyện lắm! Nghe ta dặn: Hai anh em bồng hai đứa nhỏ này về thành mà khích yêu quái. Ta ở đây mà đánh nó thì tiện hơn .

Sa Tăng thưa rằng:

– Làm sao mà khích nó?

Tôn Hành Giả nói:

– Hai ngươi bồng trẻ ấy, ở trên đền vật xuống sân chầu. Có ai hỏi thì nói con của Huỳnh Bào yêu tinh, anh em tôi bắt đặng.

Huỳnh Bào hay tin thì về động, ta đón nó mà trừ căng. Nếu vào thành đánh nó thì náo động quan dân, lấy làm bất tiện lắm .

Sa Tăng, Bát Giới đồng dạ bồng hai đứa nhỏ mà đằng vân.

Tôn Hành Giả vào động, Bá Hoa Tu trách rằng:

– Hòa Thượng sao thất tín như vậy? Bảo đem sư đệ mà đổi con, sao không thấy trả lại?

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Công Chúa đừng trách ta, bởi cách Bệ Hạ đã lâu, nên đem lệnh lang về nhìn ông ngoại .

Bá Hoa Tu nói:

– Hòa Thượng đừng vô lễ. Huỳnh Bào dữ lắm, không phải tầm thường. Nếu hại con nó đi, thì thầy sống cũng không đặng .

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Công Chúa coi chồng con là trọng. Sao quên ơn cha mẹ sinh thành? Không nghĩ vì đâu mà có mình, thiệt là gái bất hiếu .

Bá Hoa Tu nghe nói hổ thẹn, đáp lại rằng:

– Thầy ơi! Tôi đâu dám quên ơn cha mẹ! Bởi vì yêu tinh bắt buộc không cho ra khỏi cửa, biết làm sao thăm viếng mẹ cha. Biệt tin cá nhàn, tôi cũng muốn liều mình mà thác, song ngại nỗi cha mẹ tôi nghi rằng con trốn, để danh xấu muôn đời. Cùng chẳng đã phải nấu nương ngày tháng, biết chừng nài đặng trở về thành .

Nói rồi rơi lụy.

Tôn Hành Giả nói:

– Công Chúa đừng phiền não làm chi. Bát Giới có thuật chuyện: Công Chúa cứu thầy ta, và gởi thơ bệ hạ. Ðể Lão Tôn bắt yêu quái, rồi đem công chúa về trào, sẽ chọn duyên lành mà hầu kề cha mẹ .

Bá Hoa Tu nói:

– Thầy đừng làm ơn mà uổng mạng! Rất đổi hai thầy kia mạnh mập như vậy, còn đánh không lại Huỳnh Bào huống chi thầy ốm như ông Lo Ðời, bắt sao đặng nó? Tôn Hành Giả nói:

– Công Chúa chưa biết tài, tôi thường bắt yêu tinh vô số .

Bá Hoa Tu hỏi rằng:

– Nay thầy tính làm sao mà bắt nó?

Tôn Hành Giả nói:

– Công Chúa hãy kiếm chỗ mà ẩn mặt. Ðể nó về ta bắt như chơi, sẽ đem Công Chúa về bệ hạ .

Bá Hoa Tu y lời.

Khi ấy Tôn Hành Giả dùn mình, biến ra hình Công Chúa, ở trong động mà chờ yêu quái.

Nói về Sa Tăng, Bát Giới đằng vân đến đền vua Bửu Tượng quăng hai đứa nhỏ bễ óc chết giữa sân chầu.

Bá quan văn võ kinh hãi nói rằng:

– Trên trời rớt xuống hai đứa nhỏ, chết hết và hai .

Bát Giới nói lớn rằng:

– Hai thằng nhỏ này là con của Huỳnh Bào, bị lão Trư với Sa Tăng bắt đặng .

Khi ấy Huỳnh Bào gần tỉnh rượu, nghe người nói tới tên liền dậy ra xem, thấy Sa Tăng với Bát Giới ở trên mây gầm hét.

Huỳnh Bào nghỉ rằng:

– Bát Giới đi về cũng phải còn Sa Tăng ai mở mà ra. Vì cớ nào mà bắt con ta đặng! Thế này phải về nhà coi thử cớ sự ra làm sao, sẽ báo thù mới đặng .

Nghỉ rồi biến hóa bay về.

Còn trong triều đồng hay việc hồi hôm, biết nó là yêu quái.

Vua Bửu Tượng truyền quan võ giữ gìn cọp giả, để coi công việc làm sao.

Nói về Tôn Hành Giả thấy Huỳnh Bào gần tới động, thì giã đò Công Chúa khóc than. Khóc kể hai con kêu trời vang đất, đấm ngực chắt lưỡi, rơi lụy dậm chân.

Khi ấy Huỳnh Bào thấy vợ khóc như vậy, liền ôm Công Chúa mà hỏi rằng:

– Chuyện chi mà khóc than như vậy?

Tôn Hành Giả khóc mà nói rằng:

– Chàng ôi! Lời xưa nói:

Trai chẳng vợ, của thì hao hớt,

Gái không chồng, thân chịu bơ vơ.

Hôm qua mình vào đền mà nhìn cha mẹ, rồi sao chẳng đi về? Bữa nay bị Bát Giới phá động mà cứu Sa Tăng, lại bắt hai đứa nhỏ. Tôi năn nỉ hết sức, mà hai người ấy chẳng nghe. Nói để đem vể trào cho ông ngoại biết mặt. Nữa ngày không thấy trở lại, chẳng rỏ kiết hung. Trông mình hoài không thấy trở về. Tức mình nên khóc! Huỳnh Bào nghe nói, giận hét rằng:

– Thiệt thấy nó bắt con mình hay sao?

Tôn Hành Giả nói:

– Thiệt, Bát Giới bắt, có tôi thấy rỏ ràng .

Huỳnh Bào nói:

– Thôi rồi! Hai đứa nhỏ bị chúng quăng xuống thềm, nên bễ đầu chết hết. Ðể ta đánh, bắt cho đặng lũ