Old school Swatch Watches
Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211251

Bình chọn: 10.00/10/1125 lượt.

ấy mà báo cừu con. Thôi nàng đừng khóc nữa. Bây giờ trong mình có hề chi không?

Tôn Hành Giả nói:

– Bởi nóng ruột khóc con, nên đau bụng lắm .

Huỳnh Bào nói:

– Thôi nàng dậy vào phòng mà nghĩ. Ta sẽ đưa bửu bối chà giây phút thì hết đau bụng. Xin phải nhớ cho kỹ, đừng lấy ngón tay cái mà bùng huờn ấy. Nếu búng thì ta hiện nguyên hình .

Tôn Hành Giả nghe nói mừng lắm.

Khi ấy Huỳnh Bào dắt Tôn Hành Giả vào chỗ kín, nhả trái châu trong miệng tròm trèm cái trứng gà. Cái bửu bối ấy gọi là Xá lợi tử.

Tôn Hành Giả mừng thầm nghĩ rằng:

– Nó luyện bửu bối này lâu năm chầy tháng lắm. Nay mình có phước mới đặng về tay .

Nghĩ rồi cầm bảo bối chà trên bụng vài lần, rồi lấy ngón tay mà búng, Huỳnh Bào lật đật giành lại, Tôn Hành Giả bỏ vào miệng nuốt đi.

Huỳnh Bào nổi giận đánh vợ một bạt tai, Tôn Hành Giả liền đở, rồi chùi mặt mà hỏi rằng:

– Huỳnh Bào đừng vô lễ, coi thử là ai đây?

Huỳnh Bào kinh hãi hỏi rằng:

– Sao nàng lại mặt lạ như vậy?

Tôn Hành Giả mắng rằng:

– Ai là vợ ngươi? Thiệt thấy Tổ tông mà không biết, phen này ta quyết bắt ngươi . Huỳnh Bào nghĩ rằng:

– Người này ta có nhớ mặt, mà quên lửng họ tên .

Nghĩ rồi hỏi rằng:

– Mi là người ở đâu, họ tên chi xưng thử, sao dám giả dạng gạt ta mà lấy bảo bối? Tôn Hành Giả nói:

– Ngươi thiệt không biết ta. Ta là học trò lớn của Ðường Tăng, Tôn Ngộ Không (Hành Giả) đây, 500 năm trước là tổ tông của mi .

Huỳnh Bào nói:

– Không phải, không phải, đệ tử Ðường Tăng có hai người là Sa Tăng với Bát Giới, chẳng hề nghe nói có đệ tử họ Tôn. Chắc là yêu quái ở đâu đến đây gạt ta mà lấy bửu bối .

Tôn Hành Giả nói:

– Nguyên ta hay giết yêu tinh, nên thầy chê hung dữ, đuổi về động Thủy liêm, nên không có ta theo, ngươi chẳng biết cũng phải .

Huỳnh Bào nói:

– Ngươi thiệt mặt dày mày dạn, không chí khí trượng phu. Bị người đuổi rồi, còn mặt nào đến nữa .

Tôn Hành Giả đáp rằng:

– Mi dốt nát quá chừng, nên không thông lễ nghĩa. Tuy là thầy một bửa, như làm cha trọn đời. Nay ngươi bắt thầy ta, lẻ nào làm lơ mà không cứu. Mi đã bắt thầy ta và Sa hòa thượng, sao còn mắng lén ta?

Huỳnh Bào nói:

– Ta nào có mắng lén bao giờ .

Tôn Hành Giả đáp rằng:

– Bát Giới nói rõ ràng, ngươi chối sao cho đặng .

Huỳnh Bào nói:

– Bát Giới mỏng môi nhọn mỏ, hay nói thêm thừa. Ta thuở nay chưa biết mặt bao giờ, lẻ nào mắng lén. Nghe lời đứa thị phi làm chi .

Tôn Hành Giả nói:

– Không hơi đâu mà cãi chuyện ấy. Nay Lão Tôn đến nhà, đã không đãi trà, cũng không đãi rượu. Mấy món ấy có chối từ là không có cũng đặng, chớ lẽ nào nói không có đầu, thôi đưa đầu ra cho ta đập một cây, thế ba chén rượu .

Huỳnh Bào cười ngất nói rằng:

– Tôn Hành Giả! Ngươi nói sai quá! Y¨ ngươi muốn đánh, sao dám theo ta vào chốn này; bộ hạ ta đông biết bao nhiêu. Dầu ngươi cả mình có tay cũng khó ra khỏi nữa .

Nói rồi truyền bầy yêu vây phủ, đóng ba vòng cửa bịt bùng.

Tôn Hành Giả chẳng sợ chút nào, hai tay cầm thiếùt bãng mà la: “Biến biến” .

Biến ra ba đầu sáu tay cầm ba cây thiết bảng mà đánh.

Giây phút tiểu yêu chết hết, còn có một Huỳnh Bào.

Huỳnh Bào giận mở cửa ra ngoài, rồi mắng rằng:

– Con khỉ thiệt ngang dọc quá, dám đến động mà đánh ta?

Nói rồi chém một đao, Tôn Hành Giả đưa thiết bảng ra đở rồi đánh lại.

Hổn chiến sáu chục hiệp cầm đồng.

Khi ấy Tôn Hành Giả và đánh và nghĩ rằng:

– Con yêu này thiệt có tài, siêu đao cự nổi thiết bảng, để mình gạt nó mới xong . Nghĩ rồi nhảy vọt lên cao.

Huỳnh Bào vác siêu đao theo vớt cẳng.

Tôn Hành Giả gạt siêu đao rồi đập đầu một cái.

Huỳnh Bào biếm mất tức thì.

Tôn Hành Giả nhảy lên mây ngó xuống kiếm cũng không thấy Huỳnh Bào, thì lấy làm lạ nghĩ rằng:

– Con yêu này ta có nhớ mặt khi trước, chắc là vì thiên tướng xuống đây. Chẳng phải yêu quái dưới phàm nên kiếm không đặng, để ta lên thượng giới, tra thử cho rành .

Nghĩ rồi cân đẩu vân lên Nam Thiên Môn vào đền Thông minh.

Bốn ông Thiên Vươnghỏi rằng:

– Tôn Ðại Thánh đến có chuyện chi?

Tôn Hành Giả nói:

– Tôi bảo hộ Ðường Tăng, đi mới tới nước Bửu Tượng, gặp một con yêu bắt thầy tôi. Tôi đánh với nó, nó thua biến mất tức thì, kiếm hoài không đặng. Tôi nghi nó là vì tinh tú xuống phàm, nên đến cậy ông tâu giùm mà tra thử?

Khi ấy Thiên Vươngvào tâu lại với Thượng Ðế.

Thượng Ðế truyền tra các vị thần. Tám bộ đến đủ mặt duy có Nhị thập bát tú thiếu hết một người, còn có hai mươi bảy vị. Tra rõ thì sao Khuê Mộc Lang.

Thiên Vươngvào tâu lại.

Thượng Ðế phán hỏi rằng:

– Sao Khuê trốn đã bao lâu?

Thiên sứ tâu rằng:

– Ba ngày đến giờ mẹo điểm một lần. Vắng mặt bốn kỳ điểm mẹo. Và bữa nay nữa là mười ba ngày .

Thượng Ðế phán rằng:

– Trên này mười ba bữa, dưới thế mười ba năm, truyền chỉ Bổn bộ thâu Khuê Mộc Lang về chầu lập tức .

Bổn bộ vâng lệnh niệm chú, vân vân.

Nói về Huỳnh Bào biết tài Tôn Ðại Thánh năm xưa, nên lặn xuống suối mà trốn, bởi cố ấy Tôn Hành Giả kiếm hoài không đặng. Nay nghe Bổn bộ là người làm đầu niệm chú, vội vàng về tới Nam Thiên Môn.

Tôn Hành Giả muốn đón lại mà đánh.

Nhờ các vì sao khuyên giải.

Huỳnh Bào cầm kim bài vào chầu Thượng Ðế, lạy mà chịu t