
đến nhà Nga, đã thấy Nga và chị Ngàn đứng chờ trước cổng.Cho đến lúc đó, Khải vẫn chưa tin là Nga sẽ cùng đi chơi với anh và chị Ngàn. Anh đoán là Nga đang định đi đâu đó, không dính dáng gì đến lộ trình của anh. Cho nên sau khi mỉm cười chào Nga, Khải quay sang chị Ngàn hỏi:– Ngoạn đâu rồi ?Chị Ngàn mỉm cười:– Nó ở trong nhà.Khải nhìn đồng hồ:– Chị kêu Ngoạn đi! Sắp đến giờ rồi!Chị Ngàn vẫn cười cười:– Nó đâu có đi mà kêu!Khải trố mắt:– Sao vậy ?Bây giờ Nga mới lên tiếng:– Nga đi thì Ngoạn phải ở nhà chứ sao!Khải nghe tai mình ù đi. Anh nhìn Nga, giọng nửa tin nửa ngờ:– Nga nói thật không ?Nga “xí” một tiếng:– Nga giỡn chơi với anh làm gì!Khải không hỏi nữa. Hỏi lung tung, rủi lỡ mồm lỡ miệng, Nga giận Nga ở nhà thì khốn. Anh lặng lẽ đạp xe đi, lòng vui như mở hội. Chị Ngàn chở Nga chạy song song bên cạnh. Anh nghe hai chị em trò chuyện thì thầm với nhau, chốc chốc lại bật cười khúc khích. Anh chẳng biết Nga và chị Ngàn nói với nhau những gì nhưng tự dưng anh bỗng muốn bật cười theo.Cho đến khi vào trong rạp chiếu bóng rồi, Khải vẫn thấy người lơ lơ lửng lửng. Anh không tự cắt nghĩa được tại sao hôm nay Nga “tốt” với mình như vậy. Hay là chiến dịch “tấn công từ xa” của mình đã bắt đầu có hiệu quả. Theo “qui trình” đã tính toán, Khải chinh phục tình cảm chị Ngàn trước, rồi tới Ngoạn, sau đó tới “ông già” và cuối cùng mới “lấn chiếm” tới Nga. Nhưng về khoản “ông già” thì đến nay Khải vẫn chưa tiếp cận được. Ông thoạt ẩn thoạt hiện cứ như thám tử Sherlock Holmes, Khải “canh” mệt muốn chết.Thằng Ngoạn thì nửa nạc nửa mỡ, chẳng biết đường nào mà lần. Đối với Khải, nó luôn luôn giữ một khoảng cách vừa phải, không xa xôi mà cũng chẳng gần gũi. Mỗi lần Khải đưa vé xem phim, xem ca nhạc thì nó đi, không thì nó lẩn. Khải chẳng có cách nào lân la, “dụ dỗ” nó được. Đỡ một cái là lúc này nó đã bớt tru tréo cái cụm từ “bạn chị Ngàn” mắc dịch kia. Tóm lại, đến nay chỉ có chị Ngàn là… theo phe Khải. Nhưng được sự ủng hộ của mỗi một chị Ngàn thì còn khuya mới đến đích nổi! Lâu nay, Khải vẫn không ngớt than thầm về sự tiến bộ chậm chạp đó.Thế mà chẳng hiểu sao hôm nay, Nga “đầu hàng” sớm như vậy trong khi theo nhận xét của Khải, sự đề kháng của Nga chẳng có dấu hiệu gì tỏ ra suy yếu. Hay là Nga đã đến thời kỳ biết… rung động. Mình tới nhà thường xuyên, thoạt đầu Nga thấy ghét, nhưng dần dần Nga nhìn hoài quen mắt, thấy bớt ghét, và rốt cuộc chuyển qua… thương. Ông bà chẳng nói “đẹp trai không bằng chai mặt” là gì! Trong khi đó, mình vừa “chai mặt” lại vừa “đẹp trai”, thứ nào cũng có, bảo Nga không xiêu lòng sao được! Suốt buổi chiếu phim, Khải cứ ngồi suy nghĩ lung, chẳng biết trên màn ảnh có những gì.Càng nghĩ ngợi, Khải càng tưởng tượng ra đủ thứ, thứ nào cũng “phấn khởi”. Phấn khởi nhất là hôm nay Khải được ngồi kế bên Nga. Mọi lần, Khải ngồi kế thằng Ngoạn bẻm mép, rầu chết được. Khi nãy, chị Ngàn ý tứ đi phía sau, nhường cho Khải và Nga vào trước. Nhờ vậy, Khải được ngồi gần Nga. Ngồi gần trong rạp hát đàng hoàng, hệt như Roméo và Juliette, chứ không phải ngồi gần “bất đắc dĩ” như thằng quỷ nhỏ. Ngồi gần nhau trong lớp thì chỉ là bạn bè thôi, chứ ngồi gần nhau trong rạp hát thì rõ chẳng phải là bạn bè. Chẳng phải là bạn bè nhưng là cái gì thì Khải không dám nghĩ tiếp. Nga ngồi sát rạt bên Khải, Khải sợ Nga sẽ nghe thấy những ý nghĩ trong đầu mình. Là cái gì thì về nhà mình sẽ nghĩ, Khải tự nhủ một cách sung sướng và láu lỉnh.Lúc giải lao, đèn trong rạp bật sáng, Khải quay sang Nga, vui vẻ hỏi:– Phim hay không ?Nga gật đầu, không nhìn Khải.Thấy Nga khen phim hay, Khải hào hứng rủ:– Phim tuần sau cũng hay lắm! Để tôi kiếm vé mời Nga đi xem!Khải không ngờ Nga lắc đầu:– Tuần sau Nga không đi nữa đâu!Nga làm Khải cụt hứng. Anh nhìn Nga, ngạc nhiên:– Sao vậy ?– Nga bận.Khải nhíu mày:– Bận gì mà bận suốt tuần ? Cũng có ngày Nga rảnh chứ ?Nga đáp lấp lửng:– Nga không biết trước được.Câu trả lời của Nga chẳng có gì chắc chắn. Khải gặng hỏi:– Thế đến chừng nào Nga mới biết ?– Chừng nào Nga biết thì Nga biết.Giọng điệu của Nga khiến Khải thở dài. Đó không phải là câu trả lời. Đó là một câu đố. Có tài thánh Khải mới hòng giải ra. Niềm hy vọng của Khải bắt đầu bị lung lay. Từ nãy đến giờ, Khải đã tự ru mình vào một giấc mơ tuyệt diệu. Bây giờ, đột nhiên Nga “đánh thức” Khải dậy. Nga nói “chừng nào Nga biết thì Nga biết”, Khải tỉnh liền. Và lập tức Khải thu mình vào sâu trong ghế, trở lại “thế thủ”.Để giúp Khải “phòng thủ” kín đáo, đèn trong rạp tắt đồng loạt, báo hiệu giờ giải lao đã hết. – bên cạnh, Nga và chị Ngàn tiếp tục xem phim. Còn Khải thì tiếp tục… nghĩ ngợi.Khải không hiểu thái độ chập chờn vừa rồi của Nga mang ý nghĩa gì. Nếu Nga không thích Khải thì sao lại cùng Khải và chị Ngàn đi xem phim. Hay là Nga chán ngán ? Vô lý. Chính Nga vừa khen phim hay đây mà! Hay là Nga… ngại ngùng ? Tuần này đã đi xem phim với Khải, tuần sau lại đi nữa, Nga sợ Khải “coi thường” chăng ? Có lẽ chính vì vậy mà Nga đã từ chối lời mời của Khải. Nhưng Nga cũng không từ chối hẳn. Nga chỉ nói lấp lửng. Khải chợt nhớ đến một câu nói, không biết củ