Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325853

Bình chọn: 7.00/10/585 lượt.

ung lung phóng vào.

Như đã quen đường lối, bọn này tiến thẳng tới cửa hang, chỗ Hồng Lĩnh, Phượng Kiều cùng mấy gã đầu lĩnh đứng. Hồng Lĩnh còn đang ngạc nhiên nhìn mấy người lạ đi đầu, tới chỗ nào bọn quân gia cúng cúi đầu chào kính cẩn, thì một người đứng tuổi đã vượt ngựa tới trước Phượng Kiều. Và thiếu nữ đã reo lên:

– Kìa! Thầy! Lại tưởng…

Nguròi đứng tuổi nén dây cương cho một gia nhân, vừa xoa tay, vừa cười:

– Sao? Bên ta có bị thiệt hại gì không? Thầy vào trại thấy bị đánh, phải cho chúng nó đánh thốc ra ngay, rồi mới mở ường về phía này. Chỉ ngại bọn giặc vào được cơ sở trong này…

Người đứng tuổi chợt ngừng, vì vừa nhận ra khuôn mặt người lạ trong bọn. Ông đưa mắt nhìn Hồng Lĩnh có vẻ ngạc nhiên xúc động bất thần. Phượng Kiều liền mỉm cười:

– Quên! Con chưa kịp giới thiệu. Đây là ông Hồng Lĩnh, người đã cứu con khỏi tay bọn Thoòng! Còn đây thầy em…

Người cha Phượng Kiều đã lấy lại vẻ thản nhiên, ông giơ tay ra, miệng hơi nhếch cười, và nhã nhặn:

– Trần Tắc…

Hồng Lĩnh bằt tay ông và từ tốn:

– Cụ về vừa kịp! Nếu không, bọn thổ phỉ cũng chưa chịu tháo lui!

Trần Tắc cười, thân mật:

– Tôi mằc ở xa, nhưng có được con Phượng cho biết về tài bắn của ông. Ơn ông giải cứu thật…

Nói đến đó, chợt ông quay bảo mấy gã đầu lĩnh đứng quanh:

– Liệu đôn đốc cho nó quét dọn sạch sẽ cả khu đi ngay! Nhớ để ý những xác nằm ở hốc đá, bụi rậm, nghe!

Đoạn ông khoát tay bảo Phượng Kiều, Hồng Lĩnh:

– Thôi! Ta vào trong nói chuyện, đứng ngoài sương khuya làm gì!

Cả ba cùng vào hang. Hang rất sâu có nhiều hốc hai bên. Chỗ nào cũng có đèn đuốc thắp sáng, thỉnh thoảng lại thấy thấp thoáng bóng quân canh.

Hồng Lĩnh đã từng ở hang sâu nhiều, cũng phải khen thầm vi trí hang sâu này, đặc biệt là thêm lối kiến trúc dựa vào hình thể thiên tạo để biến thành một nơi cư trú rất thuận tiện. Càng vào trong, chàng càng có cảm tưởng rõ rệt mình đang đi sâu vào một

– Có gì đó, thầy? Trần Tắc khẽ giơ tay làm hiệu miệng lầm bẩm như nói một mình, cặp mắt vẫn nhìn xói vào bờ bụi:

– Cha vừa nghe có tiếng động khác thường…

Dứt lời đột nhiên ông già rút phắt súng bắn vãi luôn mấy phát về phía trước. Lúc đó, Hồng Lĩnh đã vào khúc quẹo, chợt nghe súng nổ phía sau, vừa quay đầu lại, đã thấy một luồng đạn réo sạt bên tai.

Nhanh như cắt, chàng lăn luôn xuống chân ngựa. Nhưng súng đã im bặt và ngay lúc đó hai cha con Trần Tắc đã phóng ngựa lên. Thấy chàng tuổi trẻ đang chống tay đứng lên, thiếu nữ cười hồn nhiên:

– Trời! Ông Hồng Lĩnh tưởng có quân phục sao?

Người tuổi trẻ giang hồ phủi quần áo và đưa mắt nhìn Trần Tắc, lúc đó đang cắm súng vào bao, chàng mỉm cười điềm nhiên:

– Vâng, tưởng bị phục thật! Vì… đạn bắn ngay bên mang tai…

Phượng Kiều nghe nói, vội nhìn cha có dáng trách móc, đoạn bảo Hồng Lĩnh:

– Cha em nghe có tiếng động lạ đâu đây nên bắn dè chừng về nẻo đó, không ngờ ngựa trước đã vào khúc quẹo.

Trần Tắc nghiên mặt chỉ tay về phía hữu:

– Có tiếng động rất nhẹ, tôi ngờ có kẻ lạ lẩn quất quanh mình.

Hồng Lĩnh đưa mắt ngó qua về phía ông ta trỏ, đoạn nhảy lên ngựa, mỉm cười:

– Có lẽ con vật nhỏ nào chạy trên lá khô đó. Thôi! Chúng ta đi.

Mấy con ngựa lại tiếp tục bước, nhưng từ đấy chàng tuổi trẻ đi sát bên Trần Tắc không rời một bước và chuyện trò vui vẻ tự nhiên như thường.

Tới trang trại, hai cha con Phượng Kiều đưa Hồng Lĩnh về nhà riêng trên sườn đồi, rồi xuống khu trung tâm. Mặt trời khuất mau dưới rặng núi Tây và bóng tối đổ xuống rừng sâu, trùm lấy vùng trang trại bí mật.

Trong căn phòng rộng ở dãy nhà chính giữa, Trần Tắc ngồi bên bàn, đăm dăm nhìn ngọn lửa vật vờ theo hơi gió. Dưới vùng ánh sáng đỏ khè, khuôn mặt ông rắn lại như đá tạc, giữa khuôn mặt tối mờ vì nham nhở ánh nến, hai con mắt người đàn ông đứng tuổi quắc sáng, trông thư tráng màu… chết chóc.

Ông ngồi im như pho tượng, thỉnh thoảng mới đưa mắt nhìn xa bóng tối, nghĩ ngợi triền miên như đang tính toán cân nhắc một quyết định gớm ghê.

Ngoài đêm, tiếng chim cú mèo chợt rúc lên, tiếp liền mấy tiếng chim lợn quái gở bay qua để rớt xuống trang trại… Một hơi gió lọt qua khung cửa, thổi ngọn lửa nến rạp xuống. Người đàn ông đứng tuổi ngẩng phắt mặt lên. Cánh cửa hé mở từ từ, Phượng Kiều lách mình vào, nhẹ bước tới trước bàn, lạ lùng hỏi:

– Thầy bảo gì con?

Trần Tắc nhìn con một khắc và thình lình trầm giọng:

– Con có biết kẻ đó là ai không? Kẻ đã tình cờ cứu con?

Phượng Kiều mở to đôi mắt, như ngạc nhiên chờ đợi. Người cha chậm rãi:

– Ngay từ lúc thoạt nhìn, cha đã ngờ ngợ, sau thấy rõ dấu vết riêng của hắn mới giật mình, tin chắc.

Trần Tắc ngừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của Phượng Kiều. Thiếu nữ chớp hàng mi cong, khẽ hỏi, giọng cố làm cho tự nhiên:

– Thầy bảo người đó…

Trần Tắc buông từng tiếng một:

– Là một con người rất nguy hiểm!

Và không để cho con gái có một phản ứng, họ Trần giáng tiếp luôn mấy nhát búa.

– Hắn chính là tên tướng giặc khét tiếng miền Thập Vạn Đại Sơn, hắn là tay súng đã hạ rất nhiều người…

Ngạc nhiên, Phượng Kiều khẽ kều lên:

– À! Thế rạ..

Trần Tắc cười không ra tiếng, tiếp lời:

– Chính hắn! Dâ


The Soda Pop