
Thập Vạn Đại Sơn Vương
Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325863
Bình chọn: 9.00/10/586 lượt.
n bản địa đã gọi hắn là “Thần Xạ Đại Sơn Vương”… và ba năm nay, hắn hùng cứ một miền Thập Vạn Đại Sơn, thu phục được khá nhiều bộ hạ.
Phượng Kiều hơi nhíu mày có dáng nghĩ ngợi, đầu gật gật nhẹ và lẩm bẩm như nói một mình:
– Thảo nào… chỉ hai thầy trò mà dám phục đánh hàng trăm quân Thoòng!
Như không để ý tới lời con, Trần Tắc tiếp:
– Hắn xuống biên giới phải có mưu định gì? Hừ! Thoòng Mềnh chưa thanh toán xong, đã đến kẻ khác nguy hiểm gấp trăm! Rồi đây…
Tưởng cha băn khoăn về sự có mặt của Hồng Lĩnh. Phượng Kiều tiến sát lại, miệng hơi nhếch cười:
– Nhưng… Ông ta là ân nhân của con, và cha cũng rõ ông ở đây chỉ là tình cờ…
Trần Tắc dăm đăm nhìn con gái. Mấy lần, ông định nói gì lại thôi. Cuối cùng họ Trần nhìn trừng vào ngọn lửa nến vật vờ, mặt mày nỗi khắc càng thêm rắn lại. Thấy cha im lặng, Phượng Kiều cũng im lặng. Hai cha con, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng tư. Một lúc khá lâu, Trần Tắc mới ngẩng đầu lên, khẽ bảo con:
– Thôi! Đêm đã khuya, con đi nghỉ, chuyện đó để… thầy liệu định!
– Nhưng…
– Được! Cha đã có ý định… rồi con sẽ rõ!
Phượng Kiều muốn nói gì, lại thôi, cô gái có vẻ tần ngần mấy khắc, đoạn lui ra. Trần Tắc đưa mắt nhìn bóng con gái khuất sau khung cửa tối, cặp mày ông nhíu lại, vành môi mím chặt. Chờ cho cô gái ra khá lâu, người đàn ông đứng tuổi chậm chạp đứng lên, bước ra ngoài hiên và đi vào đêm tối. Đêm về khuya, khí núi bốc lên lành lạnh.
Trong căn nhà ven đồi, chàng tuổi trẻ Hồng Lĩnh nằm thao thức, không sao nhằm mắt nổi. Chàng duỗi thẳng chân, nằm ngửi nhìn lên đỉnh màn tranh tối tranh sáng, tai nghe hơi gió đêm lùa qua khẽ hở rì rào. Tiếng động ban đêm sắp chìm hẳn, và mí mắt người tuổi trẻ vừa khép lại, sắp thiu thiu ngủ, chợt chàng hơi giật mình chớp mắt luôn mấy cái để chống với giấc ngủ đang chậm đến.
Bên ngoài, rõ ràng có tiếng động thật nhẹ nổi lên, một thứ tiếng động mà người giang hồ từng trải đã quen nghe. Tiếng một vật rắn chạm vào một vật, nổi lên và chìm luôn trong làn gió.
Chàng nhỏm phắt dậy, lẹ làng lăn xuống đất, ẩn mau vào bóng đêm, ngay sau ánh đèn dầu chỉ còn bằng hột dỗ, xanh lè. Ngoài hiên, im bặt, tuyệt không tiếng động của gã canh biệt thự. Chỉ có tiếng côn trùng rên rỉ trong gió thoảng. Khá lâu sau, mới có tiếng chìa khóa tra vào ổ, lắng nghe thật kỹ mới rõ. Rồi cánh cửa từ từ hé ra, cho một bóng người lách vụt vào, nhanh và êm như một cái bóng.
Hắn lách ngồi, vào trong rồi, mới đứng phắt lên cao lớn, sừng sững. Một vệt sáng xanh lè từ tay người lạ bật lên, quay lia một vòng.
Người lạ bước thẳng tới bến giường.
– Thầy ạ! Thầy!
Người lạ sờ thấy giường không vội quay phắt lại lia đèn bấm về phía ngọn đèn dầu.
– Thầy ạ?
Từ trong bóng tối, Hồng Lĩnh đã bước vụt ra.
– Trời ! Voòng Lầu! Sao…
Người lạ tiến nhanh đến bên Hồng Lĩnh, thấp giọng:
– Thầy! May quá! Tôi phải lên qua mấy chặng canh của chúng, suýt đụng phải tên chủ. Ta đi thôi.
Hơi ngạc nhiên, Hồng Lĩnh hỏi thuộc hạ:
– Sao… gấp thế? Mà từ hôm đó Voòng Lầu phiêu bạt chỗ nào?
– Chuyện dài lắm a thầy! Giờ phải đi ngay! Thầy đang nằm trong hang hổ dữ.
– Nhưng… sao?
Voòng Lầu vội ghé tai chủ, thì thầm to nhỏ mấy tiếng gì không rõ khiến Hồng Lĩnh tỏ vẻ kinh ngạc hết sức. Người tuổi trẻ đặt tay lên vai thuộc hạ:
– Vậy! Ta rời ngay chỗ này. Hừ! Thật không ngờ…
Voòng Lầu nhìn ra phía cửa, bảo Hồng Lĩnh:
– Thầy thu xếp mau lên! Chỉ hai mươi phút nữa, tên gác có thể tình lại.
Dứt lời, Voòng bước vụt ra ngoài. Hồng Lĩnh đến bên tủ gương thay quần áo, thoáng cái, chàng đã đến bên đèn, gọn ghẽ trong bộ y phục màu chàm. Quàng dây đạn quanh sườn xong, chàng xốc lại bao súng, v~ bước ra phía cửa. Tay đã đặt vào cánh cửa, chàng tuổi trẻ còn quay lại đưa mắt nhìn quanh phòng, rồi mới lách ra.
– Xong chưa, thầy?
– Rồi! Ta đi chứ! Tên gác sao?
– Dạ. Tôi đã nhét giẻ vào miệng và trói lại cẩn thận rồi.
Hai người bước vụt đi trong đêm tối. Về khuya, gió thổi hơi mạnh.
Trên nền trời tối nhạt, thấp thoáng ẩn hiện lờ mờ mấy vì sao thưa…
Trung tâm trang trại, nằm im bặt như đã thiếp trong giấc ngủ, chỉ có một, hai ánh đèn le lói lọt qua khe cửa dãy nhà ngang, hắt ra. Hai người đàn ông giang hồ tới đầu hiên quan sát thận trọng đoạn xuống phía chân đồi, bên suối.
– Quanh đây chỗ nào cũng đều có vọng gác ngầm. Ta nên băng ngang qua suối đi một đoạh rồi hãy ngược rìa địa khu.
– Được! Cố tránh chạm trán với chúng, nhất là chạm súng. Ta muốn ra khỏi nơi đây đã.
– Dạ!
Hai bóng người mất dạng bên suối rừng, trong đêm chỉ nghe tiếng nước chảy tha thiết… mơ hồ…
Hai người đi được chừng nửa giờ, thì phía trong trang trại tự nhiên có vệt sáng đèn bấm loé lên, rồi phụt tắt. Hai bóng người, một cao, một thấp, vụt qua sân có dáng vội vã, khuất mau sau phía nhà kho, lát sau, thấy đã đứng sững ngay trên sườn đồi cạnh biệt thự của Hồng Lĩnh ở. Tia đèn bấm lại lóe lên. Từ mấy ngả, có bốn, năm bóng người nữa đổ tới. Thì thầm bàn tán xong, cả bọn chia hai phía, tiến đến bên biệt thự.
Bóng người cao lúc đầu rón rén đến đầu hàng hiên lắng tai nghe ngóng. Bên trong, không một tiếng động. Hắn vội áp tai vào