XtGem Forum catalog
Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325843

Bình chọn: 7.00/10/584 lượt.

dùng tạm cà phê xong thì vừa.

Thiếu nữ tinh nghịch nhìn chàng tiếp

– Ông ngủ ngon vì dêm qua có kẻ vào định khiêng đi mà không biết – Nàng nghiêm mặt, dáng suy nghĩ: – Ngườí này…lạ lắm! Hình tầm thước, mặt trắng mũi cao vải bịt mặt ngang mày, và tài cao lắm! Lần trước lúc ông vắng mặt, hắn tới đang

lục lọi, em quăng dây trói, hắn hụp tránh xong, ném lại một ngọn dao, rồi lẩn mất. Lần thứ haì, khoảng canh tư, hắn lại đột nhập phòng riêng Thoòng Mềnh lục soát chi, rồl sang phòng ông. Em định coi hắn làm gì, nhưng thấy ông ngủ mệt, sợ hắn hành thích bất ngờ, nên em phải ra mặt. Vừa chĩa súng bắn,

hắn giơ tay, thì một bóng nhỏ nhắn chụp phía sau, mải đề phòng, hắn thoát mất! Tiếc quá!

Chàng tướng núi cười, gật đầu:

– Tiếc thậtt Chỉ chậm chút là bắt sống được kẻ bí mật, nếu cô nương cứ chịu khó nấp xem thêm mấy khắc nữa thôi! Vì lúc đó trên giường chỉ là cái mũ và cuộn chăn không, tôi đã đứng sẵn trong tủ áo rồi, chỉ chờ nó cúi xuống giường là nhảy ra túm cổ.

Cả hai cùng cười. Cô gái loay hoay đỗ nước sôi vào “Phin”, không thấy chàng tướng trẻ nói gì, vội ngẩng lên, thấy chàng đăm đăm ngó mình châm nước, mặt buồn mênh mông liền cầm “Phin” cà phê đặt nhẹ trước mặt chàng khẽ nói:

– Ông nên về Hoàng Su Phì ngay, gặp thúc phụ em rồi đi tìm Phượng Kiều… cho sớm. Em sẽ theo ông đến tận chân trời góc biển tìm cho được chị ấy mới thôi! Ông Hồng Lĩnh!

Đại Sơn Vương quay lại, cảm động ngó cô gái núi biên thùy, đoạn cúi nhìn như đếm từng giọt nước đen rỏ xuống lòng ly. Bên ngoài, sương trắng giăng mờ mờ sơn trại, bóng quân thổ phỉ chạy qua lại vội vàng. Bỗng từng hồi mõ giục dập dồn..rồi từ dưới chân núi tiếng kèn đồng trống trận bất ngờ đưa thẳng lên, từng nhịp tràn thôi thúc. Và mấy tiếng đại pháo vụt nổi lên, vang động khắp vùng đồi núi. Voòng Chí Plan bước vội ra hiên, mươi khắc sau, trở vào, mắt sáng long lanh nhìn Đại Sơn Vương. Viên tướng núi vẫn ngồi nhấm nháp từng cụm cà phê, mặt vẫn không thay đổi.

– Địch quân tiến đánh sơn trại. Có lẽ là quan binh dùng đại pháo bắn lên tận trên này.

Đại Sơn Vương đặt ly cà phê xuống, gật đầu:

– Và chắc lần này chúng không dùng y phục quan binh. Có cả quân pháo thủ dự chiến, địch quân chắc đã phủ vây kín ngọn Mã Đầu Sơn và lần này tướng Roux quyết không để một con kiến thoát khỏi đây! Cô nương hãy theo tôi ra xeml

Hai người tiến ra gặp ngay phó tướng Lý Đô Ung.

– Địch quân kéo tới phủ vây đông lắm! Xin tướng quân cho lệnh!

Chàng tướng núi lẳng lặng vẫy Đô Ung cùng di ra bờ núi cao chiếu viễn kính quan sát. Dưới núi, người ngựa lố nhố khắp núi, từng đại đội trấn quanh một vùng rừng rộng, mũi súng chong lên cả Mã Đầu Sơn. Chờ cho địch đến hẳn chân núi, quân Mã Đầu mới thình lình nổ súng bắn, quăng tạc đạn tới tấp nhắm đúng những bộ phận chỉ huy vãi xuống. Địch quân phải rút ra khá xa, dùng đại pháo bắn phá. Cứ thế liền mấy giờ, cho đến lúc bóng chiếu đổ xuống trận địa mới tạm ngưng. Điểm lại, quân Mã Đầu đã chết hơn trung đội, bị thương cả đại đội.

Phó tướng Lý Đô Ung lo lắng bảo Đại Sơn Vương.

– Địch quân vây ngặt đánh dữ, đại pháo quét nhầu, hỏa lực thập phần mạnh mẽ. Không hiểu sao, quan binh biên thuỳ cố ý vây hãm Mã Đầu Sơn, giúp bọn Đốc Bàn kia?

Tướng núi mỉm cười:

– Rồi có ngày, Đô Ung sẽ hiểu!

Quân Thoòng reo hò vang dậy. Một đứa báo cáo:

– Có đến mười con ngựa đang tiến đến chân núi, hình như muốn nói điều chi.

Đại Sơn Vương cùng Chí Plan bước ra, quả nhiên thấy một tốp người ngựa đã dừng dưới núi, trông thẳng lên khu cột cờ. Chiếu kính viễn nhận ra bọn Liễu nương, Tắc Sềnh cùng mấy viên phó tướng Lầm, Lừng, cạnh có đại tá Gilbert với tùy viên.

Đai Sơn Vương, Voòng Chí Plan, Lý Đô Ung, bèn cùng mấy viên đầu lĩnh Phần, Lều Lâu… tiến ngựa xuống sườn non.

– Đại Sơn Vương! Biết điều nên nộp mình mau. Lần này có cánh cũng không hòng thoát khỏi. Chậm trễ ta sẽ huy động toàn lực phá bằng ngọn núi Mã đầu ngay!

– Các tướng sĩ Mã Đầu! Đem nộp Đại Sơn Vương vòng vây sẽ rút ngay! Chúng ta chỉ cần bắt sống Đại Sơn Vương!

Đô Ung:

– Có sức đông, cứ tiến lên, có đủ thời giờ, cứ vây hãm. Ta không khi nào chịu để các mi làm ngặt, gây điều úy tử đâu!

Cả bọn lại ngoắt ngựa lên núi, không thèm nói thêm nửa lời. Quả nhiên, từ đó đến nửa đêm, dưới núi im bặt tiếng súng. Nhưng vòng vây vẫn xiết chặt. Sớm sau, lại thấy mấy cánh quan binh tới, có cả đội sơn pháo đi theo. Chí Plan cả kinh bảo Đại Sơn Vương:

– Không ngờ tướng Roux đã mua hết được cả bọn quan Tàu, thổ phỉ rồi! Ông đã có kế gì chưa? Có lẽ chúng sắp đánh mạnh đến nơi rồi!

Đại Sơn Vương khẽ nói, cặp mắt sáng quắc:

– Chí Plan! Tôi sẽ xuống núi… một mình một ngựa. Cô nương giữ bảo vật, ở lại. Tôi có mệnh hệ nào, bảo vật vẫn có thể theo cùng cô nương thoát khỏi tay cường địch!

Cô gái họ Voòng tiến đến sát chàng tuổi trẻ, lắc đầu ngậm ngùi:

– Em có thể nhận lời ủy thác, nhưng… không chịu để ông xuống núi một mình đâu vì…

Chàng tướng núi bước ra, chỉ mười lăm phút đă trở lại:

– Thoòng Mềnh cũng bị đánh cầm chân tại núi Ô Đầu! Chắc khó lòng về cứu ứng được. Phải xuống núi đêm nay, nếu không núi này sẽ bị đại