Duck hunt
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324593

Bình chọn: 7.00/10/459 lượt.

chết.

Giữa lúc ấy, trong đình viên tối tăm đột nhiên có thanh âm cất lên hỏi:

– Các hạ là ai? Ðêm khuya chống kiếm xông vào nhà dân động thủ giết người, chẳng lẻ không sợ vương pháp ư?

Mấy câu này có giọng quan cách và giống như tự miệng một nhân vật ở phủ nha thốt ra.

Thiếu niên áo trắng đột nhiên dừng bước, ngần ngừ một chút rồi đáp:

– Tại hạ đến kiếm già trẻ lớn bé nhà Quân Thiên Phụng. Nếu các vị không phải là con em họ Quân thì nên tránh khỏi chốn này hoặc đứng sang bên tự thủ bàng quan. Tại hạ quyết chẳng giết càn người vô tội. Ai mà can thiệp vào thì bất luận là hạng người nào, thanh kiếm của tại hạ cũng chẳng dung tình.

Hắn nói xong lại cất bước tiến vào.

Mấy câu này rõ ràng để cảnh cáo những người trong trường. Bất luận người ở địa vị nào cũng đừng hòng ỷ oai danh quyền thế mà can thiệp vào vụ nầy, phải trông vào bản lãnh chân thực mới xong.

Người phát thoại trong bóng tối dường như đã nghe rõ giọng lưỡi kiên quyết của thiếu niên áo trắng và biết rằng chẳng tài nào đi tới chỗ thỏa hiệp được, nên cũng không nói nữa.

Lúc này thiếu niên áo trắng đã đi vào tới gần nhà đại sảnh.

Ðèn lửa sáng trưng soi rõ mọi vật.

Ðột nhiên hai tiếng veo véo lướt trên không bay tới.

Thiếu niên áo trắng đã cảnh giác đây là tiếng ám khí bé nhỏ. Lập tức hắn ngửa người lên cong đi theo thế “Thiết Bản Kiều”, lưng dán xuống đất tràn mình đi một cái tránh xa ra bốn thước. Hắn toan đứng dậy thì hai luồng gió lại tập kích cấp bách.

Bỗng thấy thiếu niên áo trắng hạ thấp người xuống, lưng sát mặt đất. Thanh trường kiếm múa lên vù vù.

Hai tiếng chó gâu gâu lại vang lên. Hai con chó lớn lông trắng bị chặt thành bốn đoạn.

Thiếu niên áo trắng đứng ngay người lên tiếp tục rảo bước tiến vào.

Bỗng trong bóng tối có tiếng hô:

– Ðánh đi!

Ba điểm bạch quang lướt qua không gian vọt tới.

Thiếu niên áo trắng vung trường kiếm lên, kim khí chạm nhau bật ra những tiếng leng keng.

Ba chấm hàn quang đều bị rớt xuống.

Thiếu niên áo trắng múa kiếm hộ thân nhảy vọt đi như chim yến lướt sóng đến phía ngoài nhà đại sảnh.

Thân pháp hắn mau lẹ tuyệt luân. Những hảo thủ mai phục trong bóng tối bắn ra rất nhiều ám khí mà đều bị đánh rớt.

Thiếu niên áo trắng đã nhảy vào đến bên ngoài sảnh đường.

Lúc này đại hán sẹo mặt đã cởi nhuyễn tiên cầm tay đứng chờ trước cửa. Gã rung tay một cái.

Mười ba đốt ngân tiên đột nhiên dựng cả lên điểm tới.

Thiếu niên áo trắng bật tiếng cười lạt, cầm trường kiếm đẩy về phía trước để uy hiếp cây nhuyễn tiên rồi nhảy xổ vào trước cửa sảnh đường lạnh lùng hỏi:

– Ngươi là người thế nào với Quân Thiên Phụng?

Ðại hán mặt sẹo thấy thiếu niên áo trắng đi thẳng vào trong thì trong lòng kinh hãi, tự hỏi:

– Thằng lõi này dùng kiếm pháp gì mà ghê gớm đến thế?

Gã không trả lời thiếu niên áo trắng hất cổ tay muốn thu nhuyễn tiên về, đồng thời gã lùi lại phía sau.

Thiếu niên áo trắng cười lạt hạ thấp trường kiếm xuống nói:

– Ta chặt tay phải ngươi đây!

Tiếng quát chưa dứt, thế kiếm đã đi nhanh như điện chớp.

Ánh hàn quang lướt qua, cổ tay dùng cây ngân tiên đồng thời rớt xuống.

Ðại hán mặt sẹo rú lên một tiếng, vội lùi sang một bên.

Thiếu niên áo trắng không vào nhà đại sảnh ngay, vừa đảo mắt nhìn quanh vừa lạnh lùng quát hỏi:

– Vị nào là Quân Thiên Phụng?

Lão áo xanh từ từ đứng lên đáp:

– Chính là tại hạ.

Thiếu niên áo trắng đưa chân ra, không ai nhìn thấy gã chuyển động thế nào mà đột nhiên tiến đến trước bàn tiệc.

Hắn thủng thỉnh hỏi:

– Quân Thiên Phụng! Ngồi trên bàn tiệc này toàn là gia nhân của các hạ?

Quân Thiên Phụng trỏ tay vào mỹ phụ trung niên đáp:

– Ðây là chuyết kinh (vợ) của lão phu.

Mỹ phụ đứng lên khẻ nghiêng mình rồi lại ngồi xuống.

Quân Thiên Phụng ngó chàng thiếu niên võ phục mé tả nói:

– Gã là khuyển tử Quân Trung Bình.

Ðoạn lảo đảo mắt nhìn thiếu nữ ngồi mé hữu nói tiếp:

– Y là tiểu nữ Quân Trung Phụng.

Thiếu niên áo trắng mặt lạnh như tiền tựa hồ bao phủ một làn sương băng, không lộ vẻ chi hết, thủng thẳng hỏi:

– Thế toàn gia các hạ đều có mặt phải không?

Quân Trung Phụng đáp:

– Cả nhà lão phu bốn người đều ở đây hết.

Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:

– Tại hạ chắc các vị có mời mấy tay trợ quyền nữa đến thì phải?

Hắn ngoảnh đầu trông vào phía trong bình phong nói tiếp:

– Thôi ra đi còn nấp nách làm chi nữa?

Bỗng nghe hai tiếng hắng giọng, hai đại hán trung niên ở phía sau bình phong từ từ bước ra.

Cả hai người đều vận võ phục, ngoài khoác áo choàng.

Người mé tả đầu vai để lộ mũi đao thò ra.

Còn người mé hữu tay cầm phán quan bút.

Thiếu niên áo trắng ngó hai đại hán bằng cặp mắt lạnh lùng hỏi tiếp:

– Còn ai nữa không?

Ðại hán cài đao sau lưng chắp tay tự giới thiệu:

– Tại hạ là Trần Triệu Kỳ. Các bạn giang hồ quá yêu đặt cho ngoại hiệu là “Ðao Lý Tàng Tiêu”.

Thiếu niên áo trắng hững hờ đáp:

– Hay lắm! Ðể lát nữa tại hạ sẽ cho các hạ chết vì mũi tiêu của mình.

Trần Triệu Kỳ chau mày muốn nổi dóa nhưng lại cố nhẫn nại.

Thiếu niên áo trắng đưa mắt nhìn đại hán cầm phán quan bút hỏi:

– Tôn giá tên họ gì?

Giọng lưỡi ra chiều uy hiếp không giữ lịch sự chút