
a vị ra còn ai nữa?
Quân Trung Phụng đột nhiên ngửng đầu lên, cặp mắt đẫm lệ, vẽ mặt cực kỳ xúc động, nàng nói:
– Công tử đừng bức bách gia gia tiểu nữ. Y đã làm việc lầm lỗi sao công tử còn muốn hãm y vào vòng bất nghĩa?
Quân Trung Bình cũng đứng lên nói:
– Cha mẹ anh em tại hạ đều có thể trả đòn. Nhưng gia phụ sợ anh em tại hạ bị hại mới cam tâm nhẫn nhục. Thế mà các hạ còn nói toàn những lời uy hiếp, chẳng hóa ra bức bách người quá đáng ư?
Thiếu niên áo trắng cười lạt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
– Tại hạ đã tra ra được Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm và các hạ, chẳng lẻ không tra ra người khác được sao. Các hạ nói hay không cũng thế thôi.
Quân Thiên Phụng dường như bất ngờ Quân Trung Phụng và Quân Trung Bình đột nhiên thốt lời xung đột cùng thiếu niên áo trắng. Lão toan ngăn cản thì đã không kịp nữa.
Quân Trung Phụng giương cặp mày liễu, chậm rãi hỏi:
– Cha mẹ con cái nhà tiểu nữ bốn người đều ở cả đây công tử muốn sao xin nói rõ!
Thiếu niên áo trắng đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Quân Trung Phụng đáp:
– Khi lệnh tôn liên hiệp với bọn ác ma gia hại tiên phụ cô nương chưa ra đời…
Quân Thiên Phụng nghe giọng lưỡi thiếu niên áo trắng dường như đã có ý lây chuyển, vội nói tiếp:
– Công việc ngày trước chỉ một mình Quân mỗ dúng tay vào, chẳng liên quan gì đến chuyết kinh, khuyển tử cùng tiểu nữ cả.
Thiếu niên áo trắng ngửng mặt trông lên nóc nhà lạnh lùng hỏi:
– Quân Thiên Phụng! Theo ý kiến các hạ phải chăng là muốn yêu cầu tại hạ buông tha cho phu nhân cùng công tử và tiểu thư?
Quân Thiên Phụng đáp:
– Tại hạ đã tham dự vào công việc ngày trước vậy xin để thường. Còn khuyển tử và tiểu nữ không liên quan gì đến vụ đó. Mong rằng công tử rộng lòng dung tha chúng.
Thiếu niên áo trắng nói:
– Xưa nay chồng nợ vợ trả, cha nợ con trả. Nghĩa là mọi người đều bị liên lụy, chẳng thể bảo là vô tội được. Nhưng tại hạ quyết chẳng gia hại những người không phải họ Quân, trừ những kẻ xuất đầu bức bách tại hạ phải động thủ thì không kể.
Hắn ngừng lại một chút, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, cặp lòng mày nhíu lại. Mắt chiếu ra những tia hàn quang.
Hắn giơ trường kiếm lên nói tiếp:
– Nhưng tại hạ để cho các vị còn có cơ hội cầu sinh. Vậy các vị cả vợ chồng con cái liên hiệp động thủ. Nếu thoát được lưỡi kiếm của tại hạ thì từ đây mối ân oán ngày trước cũng bỏ đi hết.
Tại hạ quyết chẳng truy vấn đến nữa.
Quân Trung Bình đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:
– Gia gia! Xin gia gia thứ cho hài nhi lắm miệng. Việc đã đến thế nầy sao không liều một trận, dù có mất mạng cũng là cái chết oanh liệt.
Quân Thiên Phụng khẻ thở dài nói:
– Dưới kiếm thế Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước đến nay chưa một ai sống sót.
Quân Trung Phụng đột nhiên tiến về phía trước hai bước, nàng rút kiếm ra khỏi vỏ đánh soạt một cái rồi cất tiếng hỏi:
– Gia gia! Người này lạnh lẽo cuồng ngạo, tuyệt không có dạ từ bi. Dù nói tử tế khẩn cầu cũng chẳng ăn thua mà còn mang nhục. Sao bằng cùng y quyết một trận chiến đấu?
Ðột nhiên nàng vung kiếm ra chiêu “Ðộc Long Xuất Huyệt” đâm vào trước ngực địch nhân.
Thiếu niên áo trắng hơi nghiêng chân một chút, thân hình đột nhiên vọt đi tránh ra xa năm thước. Hắn vẫn chưa trả đòn.
Quân Trung Phụng tức giận quát hỏi:
– Sao công tử lại không rút kiếm ra phản kích?
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng đáp:
– Tại hạ mà ra tay thì cô nương chẳng chết cũng bị thương.
Quân Trung Phụng băng mình tiến lại toan phóng chiêu thứ hai thì Quân Thiên Phụng đột nhiên khoa chân bước lại ngăn chận trước mặt con gái quát:
– Ngươi chống thế nào được với Thất Tuyệt Ma Kiếm? Sao còn chưa dừng tay?
Thực ra Quân Trung Phụng thấy cha vừa lạng người tới, nàng đã hấp tấp dừng chân thu kiếm, vì có lão đứng đó mà nàng phóng kiếm tới, không khỏi đâm vào lưng lão.
Thiếu niên áo trắng hững hờ lên tiếng:
– Thời giờ trễ quá rồi. Tại hạ không rảnh ở lại được nữa. Vậy các hạ rút kiếm ra thôi!
Quân Thiên Phụng nở một nụ cười buồn thảm.
Lão kéo tấm áo lên, lấy đôi Kim hoàn ra nói:
– Xin công tử hãy coi thân thể lão phu là hiểu ngay lão phu đã không có ý kháng cự từ trước.
Công tử rộng lòng tha khuyển tử cùng tiểu nữ, vợ chồng lão phu nguyện bó tay chịu trói để tùy công tử phát lạc.
Mấy câu này lão nói bằng một giọng rất thê lương. Ðôi hàng lệ già nua từ từ nhỏ xuống.
Thiếu niên áo trắng lắc đầu đáp:
– Ðường sinh lộ duy nhất của các vị là hợp lực nhau lại cố xông qua dưới lưỡi kiếm của tại hạ để chạy thoát ra ngoài.
Quân Thiên Phụng bổng quay đầu lại, lớn tiếng bảo Quân Trung Bình và Quân Trung Phụng:
– Nếu các ngươi phải là con ta, thì hãy nghe lời ta dạy bảo!
Quân Trung Bình và Quân Trung Phụng vội nghiêng mình đồng thanh:
– Xin gia gia cứ ra lệnh đi!
Quân Thiên Phụng nói:
– Huynh đài đây là truyền nhân của Thất Tuyệt Ma Kiếm. Lời nói của công tử coi bằng chín vạc, tuyệt không thay đổi. Công tử đã bảo các người trốn ra khỏi sảnh đường này là người không rượt theo để hạ sát các ngươi nữa. Vậy ta liều mình động thủ cản trở, các ngươi mau phá cửa sổ phía sau mà ra, mỗi đứa chạy một ngả.
Quân Trung Phụng nói:
– Ca ca giữ việc hươn