Polaroid
Thất Tuyệt Ma Kiếm

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Tác giả: Ngọa Long Sinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324701

Bình chọn: 8.00/10/470 lượt.

g khói cho nhà họ Quân, vậy nên trốn đi. Còn nữ nhi…

Quân Thiên Phụng lớn tiếng chặn lời:

– Ngươi không nghe lời ta thì không phải là con gái nhà họ Quân.

Quân Trung Phụng toan nói nữa thì thiếu niên áo trắng lên tiếng:

– Quân Thiên Phụng! Các hạ đừng bóp méo câu chuyện của tại hạ. Tại hạ nói là xông ra theo cửa vào sảnh đường. Nếu phá cửa sổ mà chạy thì tại hạ vẫn phải rượt theo.

Mỹ phụ trung niên uể oải đứng dậy nói:

– Giết người bất qua đầu rơi là cùng! Công tử khinh người quá lắm!

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi:

– Tại hạ đã để các vị hoặc chiến đấu hoặc tự vẫn mà chết. Chẳng lẻ còn chưa khoan hồng hay sao?

Quân Trung Bình đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:

– Nếu ngồi mà đợi chết thì sao bằng ra tay tử chiến để chết cho oanh liệt? Hài nhi tình nguyện xung phong.

Quân Thiên Phụng tức giận quát to:

– Quân súc sinh này còn không chạy đi! Ðể ta ngăn chặn truy binh cho.

Cặp mắt thiếu niên áo trắng lóe ra những tia thần quang rùng rợn không ngớt chuyển qua chuyển lại ngó Quân Thiên Phụng và Quân Trung Bình, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo nghiêm trọng.

Hắn không nói nửa lời dường như để hết tinh thần đề phòng và để ngăn ngừa có người chạy trốn.

Ðồng thời hắn làm như để tán thưởng cuộc tranh luận giữa cha con đối phương.

Bỗng nghe mỹ phụ trung niên lên tiếng:

– Hài tử! Ngươi đi đi! Ngươi có trốn ra khỏi chốn này thì gia gia, muội muội và ta đây mới có thể phóng tâm chiến đấu. Hài tử! Nếu sau này ngươi gặp cơ duyên tốt đẹp học lấy võ công để đối phó với Thất Tuyệt Ma Kiếm, rửa hận cho chúng ta được là hay, mà không thì vào chốn rừng sâu núi thẩm ẩn tích mai danh, lo việc cày bừa đọc sách giữ lấy hương hỏa một dòng họ Quân.

Thật là mấy câu nói chí tình tha thiết của người từ mẫu đầy mối chia ly sầu hận. Nó còn thê thảm ai bi khiến cho người nghe không khỏi động lòng.

Quân Trung Bình sa nước mắt nói:

– Ðã là nam tử hán, là đại trượng phu, có lý đâu lại tham sống sợ chết?

Quân Thiên Phụng đột nhiên phóng cước đá vào gót chân Quân Trung Bình quát to:

– Thằng súc sinh này! Không chạy mau đi.

Cái đá này rất mạnh, nhưng trúng Quân Trung Bình rồi nội lực mới xô ra.

Một luồng ám kình rất mãnh liệt đỡ lấy người Quân Trung Bình hất vào cửa sổ phía sau.

Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:

– Hãy đứng lại đã!

Hai tay rung động người hắn xông thẳng tới. Ánh hàn quang vừa lấp loáng, một tiếng rú đã vang lên.

Tiếp theo là tiếng huỵch, tựa hồ có vật gì từ trên không gieo xuống.

Cử động cửa thiếu niên áo trắng mau lẹ quá, lẹ đến nỗi Quân Thiên Phụng và Quân Trung Phụng chưa kịp ra tay ngăn trở.

Mọi người định thần nhìn lại thì thấy Quân Trung Bình tay còn nắm chuôi kiếm, người ngã phục xuống đất. Cạnh sườn máu tuôn ra như suối, lênh láng đầy mặt đất.

Quân Trung Bình dường như bị thương nặng quá. Từ lúc chàng ngã xuống liền im hơi lặng tiếng.

Quay lại nhìn thiếu niên áo trắng thì nửa trên thanh trường kiếm hắn cầm bên tay mặt hãy còn dính máu, mặt hắn vẩn nghiêm trang nhưng người đã lùi về chỗ cũ rồi.

Biến diễn xảy ra trong nháy mắt cực kỳ đột ngột khiến người ta phải kinh tâm động phách.

Quân Thiên Phụng đứng trơ như tượng gỗ, hồi lâu không thốt nên lời.

Sau một lúc, mỹ phụ trung niên mới thét lên một tiếng, cúi xuống ôm Quân Trung Bình lên hỏi:

– Hài tử! Ngươi bị thương nặng lắm phải không?

Quân Trung Bình từ từ mở mắt ra đáp:

– Thương thế hài nhi chẳng lấy chi làm trầm trọng. Mẫu thân bất tất phải quan tâm.

Chàng nói xong gắng gượng ngồi dậy. Nhưng vì thương thế nặng quá, vừa ngồi chưa vững lại ngã quay ra.

Quân Thiên Phụng lẩm bẩm một mình:

– Dưới Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước nay chưa có người nào toàn vẹn, chẳng chết cũng thành tàn phế. Lời đồn quả đã không sai.

Quân Trung Phụng đột nhiên nghiến hai hàm răng cất giọng lanh lảnh quát lên:

– Thật là con người cuồng ngạo! Một chiêu kiếm độc ác!

Nàng nhảy vọt tới múa kiếm đánh ra.

Thiếu niên áo trắng vung thanh trường kiếm đánh choang một tiếng, hất thanh bảo kiếm của Quân Trung Phụng ra.

Hắn lạnh lùng nói:

– Lệnh tôn khác với Liễu Trường Công và Nguyên Tử Khiêm ở chỗ còn chút lòng hối hận.

Hắn lại đưa mắt nhìn Quân Thiên Phụng nói:

– Các hạ nói là đã rửa tay gác kiếm ra khỏi giang hồ, song tại hạ chưa thể tin được vì các hạ còn nuôi một bày ác khuyển, hào nô, không giống như người qui ẩn.

Ðoạn hắn đột nhiên đổi giọng nghiêm trọng nói:

– Vì các hạ có lòng hối hận, giác ngộ nên tại hạ mở một bên lưới cho lệnh tiểu thư có đường sinh lộ mà chạy thoát mạng.

Quân Trung Phụng vừa bị thiếu niên áo trắng vung kiếm lên gạt, cánh tay nàng bị tê nhức, cử động khó khăn. Nàng biết ngay võ công mình quyết không thể địch lại đối phương. Nàng càng hiểu rõ thiếu niên áo trắng chẳng phải nói ngông cuồng mà quả có thể hạ sát toàn gia nhà họ Quân trong nháy mắt. Nàng lại nghĩ tới cha già sắp bị thịt rơi máu đổ dưới kiếm chiêu ác độc thì

lòng nàng tan nát.

Ðột nhiên nàng liệng thanh bảo kiếm trong tay đi, nghiêng mình đổi giọng:

– Lý công tử!

Thiếu niên áo trắng tuy không đáp lễ nhưng lạng người tránh sang bên không chịu nhận lễ, hắn lạnh lùng nói:

– Trước