Lamborghini Huracán LP 610-4 t
The last battle

The last battle

Tác giả: Kenz Redz

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326613

Bình chọn: 10.00/10/661 lượt.

goài đã nói, chính là thằng nhóc hùi nãy đã dẫn Suhz lên tới.

– Vào đi – Long.

– Dạ – thằng nhóc dạ rồi mở cửa cho Suhz, chờ nhỏ bước vào rồi thì đóng cửa lại chứ không bước vào.

– Chào anh, chào 2 tên “đáng chết” – Suhz bước vào thấy anh đang ngồi thì cuối đầu chào xong quay sang hai tên ngồi cạnh anh thì lại nổi hứng nhắt lại cái tên mà lúc sáng Đăng mới đặt.

– Sao lại kêu bọn này là đáng chết??? – Frozen hơi ngạc nhiên.

– Đi mà hỏi trời ấy – Suhz nói rồi bước lại cái ghế cạnh Đăng mà ngồi xuống. – Mày hay nhệ, kêu tao đi làm để dành thời gian đi đánh nhau ha – thảy cho Đăng cái nhìn tức tối, mà nói đúng hơn là lo lắn Suhz nói với Đăng vì cái miếng băng trắng toát đang ngự trị một cách oai hùng trên trán Đăng.

– Không còn lần sau đâu – Đăng vẫn còn đang nhìn ra cửa sổ, phán 1 câu đầy chán nãn.

“Cộc cộc cộc” lại là tiếng gõ cửa. – Cậu chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong – tiếng của một người đàn ông đứng tuổi nói vọng vào.

– Đem vào đi – lại một lần nữa.

– Dạ – cũng chỉ có 1 câu rồi thì cánh cửa lại bật mở, vài người phục vụ bàn bước vào, trên tay người nào cũng cầm đủ thứ dĩa tô chất đầy bàn, rồi lại nhanh chóng bước ra ngoài.

– Thôi chúng ta ăn đi, anh đói rồi – anh nói rồi cầm đũa, cố gắng phá tan đi bầu không khí đầy chết chóc này. thế là tất cả cùng nhau cầm đũa rồi thì ba anh chàng nhà ta cố gắng làm đủ trò nhưng 2 cô gái vẫn cứ lầm lầm lì lì không nói với nhau tiếng nào, cái bữa ăn chẵng mấy vui vẻ sau gần 30 cũng kết thúc.

– Bây giờ là 11h45, mình đi bar thôi, anh bao, tối nay không say không về – sau khi dùng xong bữa, nhìn lại đồng hồ anh nói.

– Các người đi trước đi, em ra đây một lúc rồi sẽ tới, hai chở con Suhz đi – Đăng nói rồi không chờ ai kịp lên tiếng nó đứng lên nhanh nhẹn giật lấy cái chìa khoá trong túi anh rồi bước đi, mấy đứa kia chỉ còn biết nhìn theo cái dáng mãnh khảnh của nó khuất dần sau cánh cửa.

– Thôi mình cũng đi thôi, để cho con nhóc bình tĩnh lại một chút là ổn thôi – anh nói rồi quay sang Suhz. – Đưa chìa khoá đây anh chở em, xe anh vất ngoài bãi rồi – anh chìa tay ra trước mặt Suhz, không còn cách nào nhỏ đành móc chìa khoá trong túi quần mà đưa cho anh.

– Mà Đăng bị gì vậy anh?? nãy nói chuyện trong điện thoại thấy vẫn bình thường mà?? – Suhz không chịu được nữa đành nói ra thắc mắc của mình.

– Cũng tai anh, mà thôi em đừng buồn nó, cũng chỉ tại cái chuyện đó mà con nhóc vẫn chưa thể chấp nhận được, nhưng dù sao anh cũng mong em có thể luôn luôn bên cạnh và giúp đỡ con nhóc, sẽ có một ngày nó thay đổi thôi – anh nói, giọng thật buồn và có phần xót xa cho đứa em gái tội nghiệp của mình cùng đứa nhóc trước mắt, và anh hận mình đã không thể nào lo lắng cho em mình để giờ đây con bé ra tới nông nổi này.

CHAPTER 6 – CUộC SốNG NàY Có Ý NGHĩA Gì SAO??? (2)

– Em biết rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng vẫn sẽ ở bên nó – cười một nụ cười thật buồn, Suhz trả lời anh.

“Thật ra đã có chuyện gì xảy ra cho hai người con gái này đây??” cả Long và Khánh đều có cùng chung một suy nghĩ.

– Mày về điều ta kĩ lại lí lịch của cả 2 một lần nữa dùm tao nha – Long quay sang nói nhỏ với Khánh khi cả 4 người cùng đi ra xe.

– Mày không nói tao cũng sẽ làm mà – Khánh vỗ vai bạn mình rồi leo lên xe phóng đi, đích đến là bar 2H của anh.

Đăng đang lao xe như điên trên đường quốc lộ, nó muốn yên tĩnh một mình, thật sự bây giờ đầu óc nó đang rất ngỗn ngang, những lời của anh nói cứ lởn quởn trong đầu nó làm nó như muốn điên lên. Nó cứ lao xe với một tốc độ kinh hoàng mà không có một chủ đích nào cả, Nó cứ chạy như thế cho tới khi nó tới một vùng hồ rất rất lớn, làm nó nhém chút nữa không thắng kịp là bay luôn xuống hồ rồi. “KÍÍÍÍÍÍÍÍT” Tiếng phanh xe của nó vang lên đinh tai nhức óc vang cả một vùng rộng trong đêm tối, bánh xe chỉ còn cách mặt hồ có chưa đầy 1 cm. Bước xuống khỏi xe nó đứng cạnh bờ hồ, lấy hết sức của mình mà hét.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!” Nó hét cho tất cả muộn phiền tan biến đi để thấy tâm hồn nhẹ nhàng hơn, nhưng không, hét xong nó thấy mọi thứ càng nặng nề hơn. Đăng thả mình ngồi xuống thành hồ, hai tay bó gối gục đầu xuống, để cho nước mắt mình tự rơi, Đăng khóc, khóc 1 cách tức tưởi, khóc như chưa bao giờ được khóc, nó nhớ nội, nhớ nhà, nhớ người cha tuy hay la rầy nhưng vẫn luôn lo lắng cho nó, nhớ người mẹ đã quá cố của mình. Rồi nó nghĩ đến Huân và Hương, nhớ cái thời gian vui vẻ của cả ba, rồi những lời nói của cả hai ở sau trường, vậy là nó bị gạt, nó cười, tự cười chính mình sao mà ngày đó ngây thơ quá. Cuối cùng nó nghĩ đến Suhz, đến ánh mắt của nhỏ mỗi lúc nhìn nó, sao mà ánh nhìn lại đau khổ đến thế, nó thấy mình thật có lỗi.

– Tôi phải làm sao đây???? tại sao chứ, Suhz, tại sao mày lại không xuất hiện sớm hơn một chút, để tao quen mày sớm hơn một chút, có lẽ chuyện đã không ra như thế này rồi. Hay phải chăng ngày đó nhẫn nhịn với ba và đừng bỏ nhà ra đi thì tốt biết mấy, hức….tại sao, ông trời thật là bất công mà, con đã làm gì sai chứ??? Ông nói cho con biết đi, con đã làm gì sai mà ông lại đối xử với con như vậy????!!! – đ