Duck hunt
The last battle

The last battle

Tác giả: Kenz Redz

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326373

Bình chọn: 8.00/10/637 lượt.

y đều phải rùng mình kinh hãi, ngay cả những người đã theo nó bôn ba những trận chiến trong hơn ba năm nay.

Sau một lúc khoảng gần ba mươi phút, khi thấy Hell đã có dấu hiệu kiệt sức thì bọn kia mới bắt đầu ra tay, và đúng là một lũ Bloodthirsty, khát máu. Họ cứ như thế mà đâm mà chém nhau một cách kinh rợn, máu me lênh láng, xác chết chồng chất lên nhau ngổn ngang tên nào hên lắm thì còn nguyên vẹn nhưng da số thì đứt tay, chân lìa không thì thành hai mãnh nhìn thật đáng sợ. Những người còn sống sót thì vẫn còn đang say xưa đánh chém nhau không hề có chút gì là có dấu hiệu chấm dứt cho tới khi một mất một còn.

Sau hơn một tiếng đồng hồ thì bọn họ đã dẹp yên cái đám này trả thù cho Phong và mấy anh em, đúng như lời Hell nói, nhận một cho mười. Hậu quả là chỉ có hơn mười người của Bloodthirsty bị thương mà nguyên cái băng hơn hai trăm tên này từ ngày hôm nay sẽ đi vào lịch sử. Xác chết nằm ngổn ngang và người còn sống thì cười thích thú.

– Thôi các người dọn dẹp chỗ này đi, từ nay sẽ không còn cái tên cầu P này nữa – Nó nói rồi quay lại chiếc phân khối của mình củng nhỏ bạn thân Flame phóng vụt đi như xé gió.

……

– Thôi đi tắm đi rồi đi ngủ – Suhz phán một câu như vậy rồi bỏ Đăng đứng đó mà đi về phòng mình. Nó cũng đi về phòng mình, tìm trong tủ đồ một bộ đồ ngủ thoải mái và phóng vèo vô nhà tắm, nhìn mó bây giờ thật sự rất khiếp, mình mẩy mặt mày đầy máu là máu thôi. Đứng dưới vòi sen nó thấy thật dễ chịu, xã hết máu trên người nó nhảy tót vào bồn nước đã pha sẵn mà ngâm mình, nó thấy thật nhẹ người, nó phải sống như thế này cho đến chết sao?

CHAPTER 1 (3)

Phải nói một chút ở chỗ này, đây là nhà mà Đăng và Suhz cùng mua sau khi gặp nhau, cả hai không cần biết gia cảnh của người chung nhà với mình là ai, chỉ đơn giản là ở chung với nhau, có chung sở thích, chung môt hoàng cảnh là….bỏ nhà ra đi và cùng ở trong Bloodthisrty mà thôi. Sau một thời gian thì tụi nó cũng khá thân nhau và Suhz rất thương Đăng vì một lẽ là Suhz biết nó đã mất hết niềm tin vào chính mình và đơn giản nó cũng như cô, không giống những đứa con gái chỉ biết dựa vào con trai hoặc gia đình mà chỉ thích tự lập. Có nhiều lúc Suhz muốn biết thêm về gia cảnh của Đăng nhưng lại không hỏi được vì lúc nào hỏi nó cũng đều đánh trống lãng sang chuyện khác. Có thể nói là Suhz là người duy nhất nó nói chuyện một cách tự nhiên chứ còn ra ngoài lúc nào nó cũng là một đứa khá trầm và ít nói nếu không muốn nói là nó không bao giờ nói.

……

– Đăng ơi, Đăng! – Tiếng của nhỏ Suhz làm Đăng giật mình tỉnh dậy, thì ra do mãi nghĩ ngợi mà nó đã ngủ quên luôn trong bồn tắm, lật đật bước ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau sạch rồi mặt đồ xong nó bước ra mở cửa.

– Mày làm gì trong đó mà tao gọi hoài không được vậy? – Suhz thấy nó ra thì liền hỏi, giọng đầy lo lắng.

– Tao ngủ quên, mà mày không ngủ đi lên đây làm gì – Đăng thả người lên chiếc ghế xoay, chân gác lên bàn hỏi Suhz.

– Thì tại định đi ngủ mà thấy phòng mày còn bật đèn định vào xem mày làm gì, ai dè không thấy mày trong phòng, mà cứ nghe nước chảy mà gọi lại không thấy mày trả lời thành ra tao lo, gọi mày hoài không được – Suhz lại nói mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên nó ngủ quên trong nhà tắm mà.

– Hahaha, tao chưa chết được đâu, thôi mày về phòng ngủ đi, mai còn phải đi học – Đăng cười nụ cười giả tạo rồi đứng dậy đẩy Suhz ra khỏi phòng mình không cho cô bạn kịp hó hé thêm tiếng nào.

– Uhm, mày cũng ngủ sớm đi – Suhz biết không thể nấn ná thêm được nữa nên đành ngậm ngùi đi ra ngoài.

Ngồi một mình trong phòng bỗng dưng chuyện lúc chiều giữa 2 cha con nhà kia lại làm nó nhớ lại chuyện của hơn ba năm trước.

FLASHBACK:

– Mày đúng là cái đồ ăn hại mà, đầu óc mày tối ngày chỉ để trên cây thôi hay sao mà không nhớ cái gì hết vậy hả! – Tiếng người đàn ông đai nghiến làm nó thấy phát khiếp, nó không hiểu sao mỗi lần mà ông bị stress thì cứ phải lôi cái tật lơ đễnh của nó ra mà mắn nhiết mãi. Cũng như lần này đây.

– …. – Đăng im lặng không nói gì.

– Học hành thì không ra gì, tối ngày chỉ biết tụ tập bè bạn phá làng phá xóm, tối ngày chỉ biết nghĩ để làm sao mà phá để cho người ta máng vốn ba mẹ mày thì giỏi chứ học hành thì có thấy mày châm chỉ bao giờ đâu hả! – Lại là cái bài hát ấy, Đăng nghe đến nhàm lỗ tai rồi mà ông ta cứ ca thán mãi.

– … – Nó vẫn ngồi im đó, không hó hé tiếng nào nhưng cũng không bỏ đi.

– Sao mày không được như con người ta, mày thấy mấy anh chị họ của mày không, người ta thì biết giữ gìn của cải, còn tụi bây thì chỉ được cái phá của là hay thôi – vẫn tiếp tục.

– …. –

– Tao mệt mỏi quá rồi, tụi bây muốn làm gì làm đi, mai mốt chuyện nhà chuyện cửa gì thì cứ để tao lo hết, tụi bây cứ ngồi đó mà đàn đúm ăn chơi đi blahblah… – Ông cứ tiếp tục cái bài độc thoại mà mấy anh em của nó nghe đã phát nhàm rồi.

CHAPTER 1 (4)

– …. – Đăng vẫn ngồi im đó, không nói gì, chỉ khóc, nó của ngày xưa là thế, dễ cười mà cũng dễ khóc.

– Khóc khóc, tối ngày chỉ biết khóc, oan ức lắm hay sao mà khóc? – Nữa rồi đấy.

– BA ĐỦ RỒI ĐẤY, CÓ NHÌU LÚC CON TỰ HỎI CON CÓ PHẢI LÀ CON CỦA B