
, vậy chẳng phải là…
Yêu hồ này một khi đắc đạo sẽ trở thành sư trượng của cậu sao?
Không, không được, tuyệt đối không được!
Tuy cậu vẫn chưa nghĩ tới nam tử có khí chất, đức hạnh và dung mạo thế nào mới xứng đáng trở thành phu quân của sư phụ, nhưng yêu hồ áo trắng văn nhã trước mắt chắc chắn không đủ chuẩn!
“Sư phụ, đừng đồng ý!” Thanh Huyền lén kéo góc áo Thiên Sắc, cậu hơi bất an nên rất nhỏ giọng.
“Tại sao?” Vốn Thiên Sắc đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể vĩnh viễn thoát khỏi miếng cao da chó – Hoa Vô Ngôn này. Thật bất ngờ, Thanh Huyền đứng đằng sau lại đột ngột lên tiếng khiến nàng hơi kinh ngạc.
“À…” Thanh Huyền hơi do dự, trong khoảnh khắc không thể tìm ra lý do thích hợp nhất để đá bay Hoa Vô Ngôn. Im lặng một lúc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc, cậu vội tóm lấy một lý do coi như tạm ổn, vội vàng nhích lại thì thầm bên tai Thiên Sắc: “Vì hắn ta là yêu hồ, trên người hắn ta có mùi làm sư phụ khó chịu!”
Nói thật, tuy cậu vẫn không ngửi được mùi hồ ly trên bộ đồ đã thay ra là như thế nào, nhưng thấy sư phụ ghét mùi đó như vậy, không cần nghĩ nhiều cậu cũng đoán được mùi của tên yêu hồ kia cũng không tươi mát, dễ chịu gì. Cho nên, cậu lập tức xếp mùi hồ yêu và mùi hôi nách cùng chung một loại, chỉ vừa nghĩ tới đã thấy ghê tởm, buồn nôn.
Thanh Huyền rất chắc chắn mình nói cực kỳ cực kỳ nhỏ, chỉ có sư phụ và cậu mới nghe thấy thôi. Nhưng không ngờ cậu vừa thốt ra, Thiên Sắc không nén được khẽ ho che giấu xúc động muốn bật cười, mà cách đó hai trượng, mặt Hoa Vô Ngôn đã đen thui lại.
“Tiểu quỷ, ngươi muốn chết!” Gã xếp quạt, thu lại vẻ cười đùa, gã hung hãn phóng tới tấn công.
Hết chương 5
Chương 6
Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Hoa Vô Ngôn thu quạt lao thẳng tới. Vừa thấy chiêu thức tàn nhẫn của gã, Thanh Huyền rụt đầu lại theo bản năng, giấu người sau lưng Thiên Sắc.
Ngay khoảnh khắc đó, cậu đột nhiên cảm thấy rất mất mặt.
Cho tới nay cậu luôn hiểu rõ làm sao để bảo vệ bản thân, ngoại trừ không còn cách nào khác, nếu trốn được cậu sẽ trốn. Tuy biết rằng cuối cùng sư phụ sẽ ra tay thu phục hoặc đuổi gã hồ yêu này đi, nhưng vừa lâm trận đã cúi đầu bỏ trốn thế này thật sự là hành vi của kẻ nhát gan. Ít ra cậu cũng nên tỏ vẻ khí phách, làm bộ muốn đánh gã hồ yêu kia, đợi sư phụ lên tiếng bảo cậu lui ra để sư phụ đích thân thu phục này nọ rồi cậu hẳng rút lui, phải ra vẻ mình có bản lĩnh như thế mới không bôi nhọ sư môn chứ.
Nhưng kỳ lạ là, mặc kệ gã Hoa Vô Ngôn kia nhào tới, Thiên Sắc cũng không thèm tránh. Hoa Vô Ngôn cứ thế xuyên thẳng qua hai người, ngay cả góc áo cũng không chạm tới!
Hoa Vô Ngôn sững sờ dừng lại. Chợt nhớ ra bản thân đang là hồn phách đi vào giấc mộng, không có thân thể thật sao có thể đả thương người khác, đành nuốt giận, đứng cách xa ba bước trừng mắt nhìn Thanh Huyền, cố gắng hít sâu điều chỉnh sắc mặt bớt khó coi, lấy lại thể diện: “Nể mặt Thiên Sắc cô nương, hôm nay bản công tử tạm thời không tính toán với tiểu quỷ này.”
Thanh Huyền ló khỏi lưng Thiên Sắc, làm mặt quỷ với Hoa Vô Ngôn.
Chưa bao giờ thấy bộ dạng thất thố như thế của Hoa Vô Ngôn, Thiên Sắc nhướn mày, thầm nghĩ bản thân nàng và gã hồ yêu này cũng khúc mắc mấy ngàn năm, tốt nhất là nên cắt đứt suy nghĩ không an phận của gã nên đành mở miệng: “Hoa Vô Ngôn, ta biết ngươi có tâm tu tiên. Có điều rất nhiều người có thể song tu với ngươi, vì sao nhất định phải tự làm khổ mình quấn lấy ta?”
“Người phàm có câu, chỉ muốn làm uyên ương không muốn thành tiên.” Chớp mắt, Hoa Vô Ngôn đã lấy lại bộ dạng phong lưu phóng khoáng trước đây, phe phẩy cây quạt liên tục, không thèm che giấu ý đồ của mình: “Tiên đạo vĩnh hằng tự do mà đằng đẳng, nếu cứ tìm đại một người song tu thì chẳng thú vị chút nào đúng không? Tiểu sinh đương nhiên hy vọng có thể tu đạo với người mình yêu thương lưu luyến, cùng làm một đôi uyên ương thần tiên.”
Thấy thái độ ngả ngớn như thế, Thiên Sắc đương nhiên biết cái gọi là ‘yêu thương lưu luyến’ kia chỉ trò lừa đảo chết cũng không tin được, chẳng qua là vì nàng tu vi thâm hậu mà thôi. Nàng lắc đầu, giọng nói bình thản như mặt hồ phẳng lặng: “Thần Tiêu Trường Sinh Đại Đế trước giờ đã đặt quy định cho Thần Tiêu phái, nữ đệ tử của Thần Tiêu phái chỉ có thể song tu với đồng môn, ý nguyện của ngươi, xin lỗi ta không thể đáp ứng.” Thiên Sắc xoay người, có lẽ không muốn nói chuyện nhảm nhí với gã nên nghiêm mặt, giọng lạnh nhạt ngầm cảnh cáo: “Bây giờ ta khuyên ngươi một câu, đã tu tiên thì không cầu không ước, ngươi muốn thành tiên nhưng lại ao ước được như uyên ương trần tục, e là không tốt cho lắm.”
Thấy Thiên Sắc dùng môn quy Thần Tiêu phái từ chối, Hoa Vô Ngôn cũng không buồn phiền hay vội vàng, chỉ cười thật mê hoặc: “Tiểu sinh đương nhiên biết nữ đệ tử Thần Tiêu phái chỉ có thể song tu với đồng môn. Có điều nếu cô nương đáp ứng mong ước của tiểu sinh, đến lúc tiểu sinh đắc đạo thành tiên đương nhiên sẽ bái sư Trường Sinh đại đế, lúc đó chẳng phải trăm sông đổ về một biển sao?” Đôi mắt gã đảo một vòng, đột nhiên mỉm cười gian tà, con ngươi đen lóe sáng: “Nói đến không cầu không ước —