
hanh Huyền, Thiên Sắc chợt nở nụ cười hiếm hoi: “Tước yêu.” Nàng cũng không muốn giấu diếm, cố ý nhìn cậu, trong lòng biết rõ còn cố ý hỏi: “Sao vậy, nghe nói vi sư trước khi đắc đạo là yêu nên ngươi sợ phải không?”
* Tước, dịch ra tiếng Việt là chim sẻ. Theo truyền thuyết Trung Hoa thì một trong 4 linh vật là Chu Tước. Tước yêu ở đây tuy không phải Chu Tước, nhưng cũng là họ hàng nhà chúng. Nàng không hề nói dối, trước khi tu thành tiên, nàng là một tước yêu.
“Không phải, Thanh Huyền chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên.” Thanh Huyền hơi ngượng ngùng mím môi, cúi đầu giọng nhỏ dần: “Hèn gì gã hồ yêu kia cứ bám lấy sư phụ, muốn song tu với sư phụ, thì ra…” Giấu nửa câu phỏng đoán còn lại, cậu ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp nụ cười hiếm hoi của Thiên Sắc, lập tức nhìn đến ngây người.
Tuy rằng lúc sư phụ nghiêm túc rất uy nghiêm, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng khi tươi cười lại rất xinh đẹp. Nhất là chiếc cằm thon gọn kia vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, nụ cười thản nhiên từ khóe môi, cùng ánh nến vàng nhạt càng hiện rõ khuôn mặt ửng đỏ và nụ cười trong trẻo, đẹp hơn tất cả những người con gái cậu từng gặp!
Nhìn ngây ra một hồi lâu cậu mới khôi phục tinh thần, mặt ửng đỏ lại lúng ta lúng túng nói tiếp: “Sư phụ cười đẹp quá, người nên cười nhiều lên.” Đảo mắt một vòng, có lẽ cảm thấy lúc này là cơ hội tốt để hỏi chuyện, cậu bèn nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Sư phụ, người muốn Thanh Huyền tu tiên, là thật sự hy vọng sẽ nuôi dưỡng một đồ đệ đẹp đẽ để song tu với người sao?”
Sở dĩ cậu hỏi như vậy, là vì trước đó sư phụ từng thẳng thắn thừa nhận với gã hồ yêu kia cậu là ‘cây sinh mệnh’ của người.
Cụm từ ‘cây sinh mệnh’ này cậu thường xuyên nghe các sư thúc sư bá nói, chỉ có điều cậu không hiểu rõ. Nghiêm túc mà nói, chẳng qua cậu chỉ có khuôn mặt hơn người, ngoài ra không có gì khác, vì sao lại hợp ý sư phụ?
Cậu đương nhiên không cảm thấy sư phụ ham mê ‘sắc đẹp’ của mình, nhưng mà khi cậu buột miệng hỏi ra chuyện này lại chưa suy xét đến một vấn đề: Nếu sư phụ trả lời là phải, cậu nên đáp lại thế nào đây, bởi vậy cũng hơi bất an.
Không ngờ Thanh Huyền lại hỏi vấn đề này, nét cười trên mặt Thiên Sắc liền tan biến.
“Lời người đáng sợ, miệng người xói vàng.” Trầm mặc một lúc, nàng lên tiếng rồi lại cúi đầu nhặt cây bút lông sói, tiếp tục chép kinh: “Không còn sớm nữa, ngươi đi ngủ trước đi, ngày mai còn phải đến xưởng nhuộm của Triệu gia.”
Khoảnh khắc ấy, giống như biển sâu cuộn trào mãnh liệt, nhưng lại không thấy sóng biển tầng tầng lớp lớp chấn động lòng người. Khuôn mặt nàng như bị lớp bụi mờ che phủ nét hiu quạnh, hàng mi nhuốm đầy mịt mờ không ai có thể nhìn thấu.
Hết chương 6
Chương 7
Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Sáng hôm sau, Thiên Sắc và Thanh Huyền cùng đến xưởng nhuộm nhà họ Triệu gặp chuyện chẳng lành kia. Hai người chưa đến gần, từ xa xa đã thấy rất đông người đang vây quanh xưởng nhuộm, có một tên sai nha áo xanh xách đao vừa hung dữ la hét vừa xua đuổi đám cô ba bà tám vây xem náo nhiệt: “Túm tụm ở chỗ này làm gì, có gì đáng coi đâu… Đi mau, đi mau đi!”
Thiên Sắc dừng bước, nhìn xưởng nhuộm ở phía xa xa, nàng cảm nhận được oán khí ngút trời đã che lấp phúc lộc khí tích tụ lâu năm ở đây. Từng luồng âm phong ào ạt quất vào mặt, lệ khí nồng mùi máu tươi hòa lẫn mùi hôi thối tanh tưởi thoang thoảng trong bầu không khí.Thiên Sắc âm thầm bấm đốt tay tính toán, nàng khẽ nheo mắt lại.
* Lệ khí có thể hiểu là luồng khí hoặc không khí tàn ác, tội lỗi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, đúng là do nữ la sát gây ra!
Hơn nữa, dựa theo luồng lệ khí này, pháp lực của nữ la sát không thấp, nếu thật để Thanh Huyền tự mình thu phục e là không ổn, nếu bất cẩn bị thương…
Thanh Huyền thấy Thiên Sắc dừng chân, cậu cũng dừng lại cẩn thận quan sát xung quanh. Đám đông hóng chuyện bị nha sai xua đuổi nên không thể không tránh đi, nhưng họ vẫn xì xào không ngớt, đứng tụm năm tụm ba bàn ra tán vào.
“Sáng nay lại có người chết ở xưởng nhuộm, người đó bị hút khô máu thịt, chỉ còn sót lại bộ da treo vắt vẻo trên sào trúc, máu tươi đầm đìa…”
“Người chết là Lý lão đầu điểm canh giữa đêm, không biết tại sao ông ta lại chạy tới xưởng nhuộm đó…”
“Đã biết ở đó có ma quỷ, mà còn… chẳng phải là tự tìm đường chết sao…”
“Chẳng lẽ bị yêu ma mê hoặc đầu óc…”
“Cứ tiếp tục như vậy, sau này trời tối ai còn dám ra đường nữa…”
“Nghe nói quan phủ vẫn chưa tìm ra đầu mối, họ chỉ bảo nếu vẫn còn người chết sẽ niêm phong xưởng nhuộm…”
Thanh Huyền đang lắng nghe, bất ngờ có ai đó kéo vạt áo sau lưng cậu. Cậu hơi kinh ngạc, quay đầu thì trông thấy đứa bé thiểu năng đã từng gặp trong rừng khóc đêm. Hai tay bé rất bẩn, miệng nhễu đầy nước miếng, khuôn mặt lem luốc hệt một con mèo con. Thằng bé ngây ngô nhìn cậu cười khanh khách. Theo từng tiếng cười khó khăn, nước miếng liên tục chảy xuống khóe miệng thằng bé, khiến người ta trông mà lòng chua xót.
Nếu không phải bộ đồ thằng bé đang mặc là vải tốt, thì với dáng vẻ này sao có thể là tiểu thiếu gia của Triệu phủ giàu có nhất trấn. Dáng vẻ thằng bé trông hệt một đứa trẻ không cha kh