Thề nguyện

Thề nguyện

Tác giả: Tắc Nhĩ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328462

Bình chọn: 10.00/10/846 lượt.

ông mẹ, không ai quan tâm!

Thanh Huyền cũng không e ngại, dù sao cậu từng có thời gian lưu lạc đầu đường xó chợ. Lúc đó quần áo cậu tả tơi, mặt mày bẩn thỉu, chỉ cần nhặt được thứ gì có thể ăn thì cậu lập tức nhét vào miệng, chỉ mong được no bụng mỗi ngày, cậu ngày xưa nhếch nhác biết bao nhiêu. Thanh Huyền ngồi xổm xuống, nở nụ cười ôn hòa. Cậu nâng ống tay áo lau vệt nước miếng bên miệng, vuốt vuốt cái mũi be bé của cậu nhóc: “Ha ha, nhóc con, không ngờ đệ còn nhớ ta!”

Thấy Thanh Huyền nở nụ cười, đứa bé càng vui vẻ, đôi mắt cong cong giống hệt đậu cô – ve, thằng bé vươn tay muốn học theo động tác vuốt mũi của Thanh Huyền. Đứa bé thiểu năng này dù chậm phát triển, nhưng khuôn mặt bé rất đáng yêu. Nếu thằng bé là một đứa trẻ bình thường, không biết bé sẽ được mọi người yêu quý tới mức nào.

“Xin hỏi…” Thanh Huyền đang cười đùa với đứa trẻ, bất chợt một giọng nói xa lạ vang lên. Cậu ngẩng đầu, đó là một nam tử khoảng bốn mươi tuổi mặc một chiếc áo lam mộc mạc, dáng vẻ và thái độ thoạt trông rất cung kính, cẩn thận: “Hai vị có phải là ân nhân đã đưa tiểu thiếu gia nhà ta về nhà hôm qua không?”

“Ngươi là…” Thanh Huyền gãi gãi đầu, qua lời y tuy cậu đã lập tức đoán ra thân phận của người này nhưng cậu không dám tùy tiện trả lời. Cậu đứng dậy liếc nhìn Thiên Sắc, vẻ mặt sư phụ cậu rất nghiêm nghị, đôi mày nhíu chặt, dường như người đang suy tư điều gì đó.

Nam tử kia vẫn giữ dáng vẻ cung kính, khom người vái một cái: “Tiểu nhân là quản gia của Triệu phủ.”

Thanh Huyền vốn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, bỗng Thiên Sắc nãy giờ luôn giữ thần sắc nghiêm trang đột ngột lên tiếng: “Triệu Phú Quý đang ở đâu?” Thanh Huyền xoay người qua đối diện với Thiên Sắc. Nàng khẽ nhếch đôi môi trắng nhợt, đôi mắt ẩn lóe lên sắc bén, tinh anh như áp chế kẻ khác.

Nam tử tự xưng là quản gia nhà họ Triệu cũng xoay người qua nhìn. Nữ tử trước mặt hơi lạ lùng, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng y không cách nào nhìn rõ được, khuôn mặt người này như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù, đến cả giọng nói cũng văng vẳng xa xăm.

Hơn nữa, nàng ta còn dám to gan gọi thẳng tên lão gia nhà mình. E rằng trong mấy trăm người ở trấn nhuộm này không một ai dám gọi thẳng tên lão gia: “Lão gia nhà ta…” Quản gia rụt cổ lại theo bản năng, y bất chợt rùng mình: “Lão gia nhà chúng ta đang tiếp chuyện quan sai trong xưởng nhuộm.”

Thiên Sắc mặc kệ y, nàng ngang nhiên bước thẳng vào xưởng nhuộm đang bị quan sai bao vây.

Triệu quản gia ngơ ngác nhìn theo, nàng không xem ai ra gì đi lướt qua đám nha sai, ấy thế mà đám nha sai không hề hung hãn đuổi nàng đi, cũng không hỏi han gì nàng, giống như họ không hề nhìn thấy nàng.

Thanh Huyền thấy Thiên Sắc bước vào xưởng nhuộm, cậu lập tức kéo đứa trẻ thiểu năng kia vào theo. Nhưng đến khi Triệu quản gia muốn bước vào thì bị nha sai quát mắng, y phải cười lấy lòng giải thích một hồi mới được vào trong.

Vừa vào xưởng nhuộm, Thanh Huyền lập tức thấy Thiên Sắc đứng trong sân phủ, nàng đang dùng ánh mắt sắc bén quan sát mấy chục cái thùng nhuộm xếp thành hàng chữ nhất kia. Trực giác mách bảo cậu, đống thùng nhuộm đó có vấn đề.

Triệu Phú Quý đang nói chuyện với nha sai bỗng thấy tổng quản nhà mình chạy vào còn lén kéo y qua một bên, y còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn.

Sau khi quản gia thuật lại, y dựng ngược mày, đưa mắt nhìn sang Thiên Sắc và Thanh Huyền, y lập tức đưa ngón tay mập mạp liên tiếp chọt chọt đầu Triệu quản gia, còn cố ý cất cao giọng hùng hùng hổ hổ: “Ân nhân tìm được tiểu thiếu gia cái gì? Ai mà biết có phải bọn lừa đảo hay không, cứ ném cho chúng mấy quan tiền là được, đưa tới đây làm chi? Ngươi còn ngại lão gia ta gặp phiền phức chưa đủ nữa sao?”

Thiên Sắc nghe rõ rành rành những lời mắt chó nhìn người thấp của y nhưng dường như nàng không thèm để ý. Nàng liếc nhìn Triệu Phú Quý một cái, sau khi nhìn vào mắt nàng, đột nhiên hai mắt Triệu Phú Quý đờ ra, giống như đã mất đi lý trí. Y ngơ ngẩn bước tới đứng ở trước mặt nàng với điệu bộ cung kính.

Thanh Huyền biết bản lĩnh sư phụ cao cường, giờ không biết sư phụ lại đang sử dụng pháp thuật gì, cậu bèn kéo đứa bé đứng yên một bên. Bên kia Triệu quản gia hoảng sợ đến cằm cũng suýt rơi xuống đất!

Đôi mắt Thiên Sắc vẫn tiếp tục dán chặt vào đống thùng nhuộm, vì thần sắc nàng quá nghiêm túc nên khuôn mặt tinh xảo hơi nhợt nhạt giờ cũng hiện lên vài phần mạnh mẽ và sắc bén: “Xưởng nhuộm xảy ra chuyện từ lúc nào?”

Đôi mắt Triệu Phú Quý vô thần ngơ ngác, mở miệng đáp ngay: “Khoảng từ tháng bảy năm nay, người trực đêm nói ban đêm ở xưởng nhuộm hay có âm thanh lạ, ta nghi có trộm nên phái thêm nhiều người làm trực đêm. Qua chừng mười ngày, có lẽ khoảng rằm tháng bảy là bắt đầu xảy ra chuyện.”

Tính thời gian, từ rằm tháng bảy tới nay chưa được ba tháng thế mà đã chết mười mấy nam tử, thảo nào pháp lực của nữ la sát lại tăng vọt như vậy. Có điều, khi quỷ môn mở rộng vào rằm tháng bảy, chúng quỷ sẽ được thả ra khỏi Minh giới. Nếu nữ la sát xuất hiện đúng lúc này và dù đó là nguyên do khó thu phục được ả, nhưng Minh Ti đáng lẽ phải trình báo sự việc này l


XtGem Forum catalog