
Chương 22
Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Nói đến đây, nét mặt Thiên Sắc vẫn rất bình thản, nhưng nụ cười chua xót vương vấn trên khóe môi rốt cuộc đã tiết lộ chút cảm xúc hoài niệm chuyện xưa mà cõi lòng đau xót, Thanh Huyền bất giác nhíu mày. Chỉ trong giây lát, hắn thu lại tầm mắt, lẳng lặng khép hờ mắt như đang suy tư điều gì đó. Thật lâu sau, hắn mới mở mắt ra, đôi con ngươi đen huyền không chút dao động đăm chiêu nhìn Thiên Sắc, sâu trong đáy mắt một tia sáng thoáng lóe lên không dễ nhận ra.Thật ra với Thanh Huyền mà nói, thân thể của hắn vẫn là người phàm, hắn chưa đủ công đức để tu thành tiên thân. Có được cơ hội theo sư phụ lên Tây Côn Luân đương nhiên hắn rất vui sướng, nhưng thứ khiến hắn mong chờ gấp bội đó là cuối cùng hắn đã có cơ hội đến xem xem gã Phong Cẩm tuyệt tình bội bạc ấy trông ra sao.
Nam tử từng được sư phụ yêu thương nhất định có chỗ hơn người?
Cho dù gã Phong Cẩm có vượt xa người thường, nhưng chỉ với việc gã đã tuyệt tình tính toán với người mình yêu thương chỉ vì chức Chưởng giáo thôi thì gã đã không xứng với sự yêu thương của sư phụ, càng uổng phí cho một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất rồi!
Thanh Huyền vừa thay sư phụ chửi thầm gã đàn ông bạc tình, vừa mạnh tay mài mực, dường như trong mắt hắn cái nghiên mực kia chính là thế thân của Phong Cẩm, hắn đem gã đó ra nghiền nhẵn vài lớp da.
Suy ngẫm đến tính nết và sở thích của Nam Cực Trường Sinh đại đế, Thiên Sắc khẽ mím môi, nhấc bút lông sói đang gác trên nghiên mực nâng tay viết một chữ “Tĩnh” thật cứng cáp trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, khẽ cúi đầu rũ mắt cảnh báo: “Xưa nay, sư tôn rất nghiêm khắc, người không thích người nhiều lời lỗ mãng, ngươi đến Ngọc Hư Cung, nhớ phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, không thể tự làm theo ý mình, tự cao tự đại.”
Nhắc đến “nhiều lời lỗ mãng”, người đầu tiên Thanh Huyền nhớ tới chính là sư bá mê rượu Lam Không. Mà nếu xét đến tính “nghiêm khắc” thì sư phụ và tiểu sư thúc quả là được chân truyền của sư tôn. Cho nên, hắn cũng đã có tính toán trong lòng, tự biết mình nên làm gì và không nên làm gì.
“Sư phụ người yên tâm, đến Ngọc Hư Cung Thanh Huyền nhất định sẽ khiến người nở mặt nở mày, tuyệt đối sẽ không có cử chỉ khiến người xấu hổ đâu ạ.” Tuy rằng một mực cam đoan, thần sắc vẫn bình thản tự nhiên, nhưng trong lòng hắn đang trào dâng từng đợt sóng ngầm.
Bây giờ lên Tây Côn Luân, hắn không thèm cũng lười kiếm chuyện với gã Phong Cẩm kia. Cho nên, sư phụ vốn không cần lo lắng hắn xử sự thiếu thận trọng. Nếu oan gia ngõ hẹp là chuyện không thể tránh khỏi, thì hắn cũng đành phải cúi đầu, quá lắm thì rũ mắt, thở dài gọi gã Phong Cẩm kia một tiếng “Chưởng giáo sư bá”. Chút thể diện và đường lui bề ngoài vẫn phải có, tuy nhiên lúc gặp mặt có chửi thầm gã đó trong bụng hay không lại là chuyện của hắn.
Ai bảo gã Phong Cẩm đó tổn thương sư phụ hắn làm gì!?
Dù sao, khắp lục giới chả phải đã có lắm tin vịt ám chỉ hắn là tiểu nam sủng được sư phụ nuôi để làm ấm giường sao? Cho đến giờ, hắn không hề thấy tin đồn đó phản cảm hay giả dối đáng khinh bỉ, ngược lại lúc nào hắn cũng vừa hứng chí nghe đám tán tiên không biết sự thật miêu tả chi tiết câu chuyện vừa âm thầm đắc ý. Tuy rằng, tôn ti thầy trò không thích hợp, nếu xem xét kỹ thì thân phận của hắn không vẻ vang gì, nhưng nói thế nào đi nữa trong mắt mọi người, hắn và sư phụ đã được xem như một đôi. Cho nên, lúc gặp Phong Cẩm, hắn nhất định sẽ cư xử thật cẩn thận, chăm sóc sư phụ từng li từng tí, hắn sẽ sắm vai tiểu nam sủng thập toàn thập mỹ để chứng thực lời đồn đãi kia. Hắn sẽ từng bước từng bước đẩy lùi cái gã bạc tình cao cao tại thượng kia.
Bên này, Thiên Sắc cũng không hề đoán được tiểu đồ đệ ngày thường ngoan ngoãn trí tuệ, lúc này đang mưu tính thứ gì trong đầu, nàng khẽ khàng gật đầu. Một lát sau, như chợt nhớ tới điều gì, nàng lạnh lùng nhắc nhở: “Ngươi cũng biết thanh danh bên ngoài của vi sư không hay lắm. Nếu có ai kiếm cớ khiêu khích, ngươi phải nén giận, tuyệt đối không được ỷ vào bản lĩnh của mình mà tranh giành đấu đá, gây chuyện phiền hà.”
Tuy Thiên Sắc nói không rõ ràng, nhưng Thanh Huyền gần như hiểu ngay lập tức ẩn ý của nàng. Một cơn tức giận khó kiềm chế nổi lẳng lặng trào dâng trong lòng hắn.
“Sư phụ đã không thèm tính toán chi li với đám cô ba thím bảy đó thì sao Thanh Huyền có thể để ý tới sự khiêu khích nhảm nhí đó?” Miễn cưỡng lên tiếng áp chế cơn giận, hắn bình tĩnh ngước mắt, trong đáy mắt không có chút dao động nào nhưng trong lòng đã có ý định riêng. Nếu thật sự gặp phải kẻ ăn nói lung tung bất kính với sư phụ, mặc dù hắn sẽ không xé nát miệng kẻ đó trước mặt mọi người nhưng chắc chắn sẽ dạy dỗ kẻ đó một trận, cho kẻ đó biết thế nào là sống không bằng chết! Đương nhiên, ý tưởng ác độc này không thể lộ ra ngoài. Hắn không tỏ thái độ gì, vừa tiếp tục mài mực, vừa suy nghĩ vô vàn cách thức “dạy dỗ” người khác, ấy thế mà còn có thể nhàn nhã đáp lời: “Sư phụ đừng nghĩ nhiều.”
“Cứ vậy là tốt nhất.” Thiên Sắc cúi người tiếp tục chép kinh, bóng hàng mi dài bao trùm lấy đôi mắt đen đang rũ xuốn