
được nữa. Nàng dừng bước đứng trước mặt nàng ta, trên khuôn mặt xưa nay vẫn lạnh lùng, ngạo nghễ giờ lại hiện ra sự rét buốt khiến lòng người sợ hãi.
“Bổn tọa không việc gì phải giải thích với ngươi.”
Hết chương 22
Chương 23
Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Những lời của Thiên Sắc chứa đầy hàm ý cảnh cáo, nhưng Chu Ngưng coi như không nghe thấy gì.
Nhớ ngày đó, mặt dày bất chấp sống chết van xin lại công cốc, làm chuyện mất mặt nhất từ trước đến giờ chỉ vì muốn bái nữ tiên tôn duy nhất Thần Tiêu phái làm thầy, thành đệ tử Thần Tiêu phái. Nhưng mụ yêu nữ già Thiên Sắc cứng đầu cứng cổ, ý chí sắt đá này chết cũng không nhận, viện muôn vàn lý do từ chối, làm sao cũng không chịu thu nhận nàng.
Lạ một điều là lúc đó bản thân nàng cũng quá mức ngây thơ vì thật sự tin rằng mụ ta không nhận đồ đệ. Không ngờ sau đó lục giới đồn đại rằng, mụ già này đã nhận một đồ đệ là sủng nam người phàm vào Thần Tiêu phái, sao không khiến nàng bực muốn điên lên được chứ.
Huống chi, nghe nói mụ ta còn muốn nuôi tiểu sủng nam này thành bảo bối, bất luận đi đâu cũng dắt theo như hình với bóng, lại còn cái kiểu ấp trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan, thật đáng ghê tởm! Tuy nàng chỉ là một tiểu hoa yêu, một loài yếu ớt trong lục giới nhưng cũng có vài phần kiêu hãnh, thế mà bây giờ đi bán sắc còn thua cả người phàm sao?!
Càng nghĩ càng bất bình, càng bất bình càng tức giận, dường như nhất định muốn buộc Thiên Sắc phải trở mặt. Chu Ngưng bắt đầu giở giọng không khách khí, thốt ra những lời đầy xảo quyệt.
“Giả vờ thanh cao gì chứ!? Chẳng phải ngươi khinh thường yêu giới sao?” Nàng ta nhướn mày, bộc phát hết ức hận tích tụ mấy ngày nay, nhất là khi nhìn thấy Thanh Huyền bên cạnh Thiên Sắc, lại càng tức giận hơn gào lên: “Mụ yêu nữ già kia, chẳng phải trước khi đắc đạo thành tiên ngươi cũng là yêu sao? Ta đã nghe nói từ lâu rồi, ngươi thu nhận gã người phàm này chẳng qua vì hắn đẹp mã, nói là thầy trò chứ thật ra toàn lén lút làm chuyện đồi bại trên Yên sơn. Hừ! Uổng cho ta trước kia còn nghĩ ngươi là nữ trung hào kiệt trong tiên giới!” Vừa dứt lời, dường như trút hận chưa đủ, nàng ta nhổ toẹt nước bọt trên mặt đất cực kỳ bất nhã, thái độ khinh thường, quên luôn rằng trước đây còn quấn lấy Thiên Sắc đòi bái sư.
Thanh Huyền vốn đã quen với những lời đồn đại vớ vẩn này, dù nghe tận tai nhìn tận mặt cũng vẫn bình thản. Nhưng con tiểu hoa yêu Chu Ngưng này dám gọi sư phụ là “Mụ yêu nữ già” khiến hắn nổi giận. “Con tiểu hoa yêu kia, còn dám nói hươu nói vượn nữa coi chừng ta thu thập ngươi!” Hắn tức giận, quên luôn chuyện đã hứa với Thiên Sắc, chỉ cảm thấy không thể nhịn được nữa nghiến răng quát luôn.
Dù người khác chửi bới hắn thế nào, hắn cũng coi như tai điếc mắt mù, thậm chí còn đổi vị trí tự hỏi bản thân xong lại cảm thấy thật thỏa mãn. Nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận có người hạ nhục sư phụ! Hơn nữa, con tiểu hoa yêu không biết trời cao đất rộng kia dám mô tả sư phụ là mụ yêu nữ già! Sao không rửa mắt nhìn cho kỹ, sư phụ hắn phong thái như thế, chẳng liên quan chút nào với mấy chữ đó cả?
Tiểu hoa yêu này thật sự lớn gan, thái tuế trên đầu cũng dám động thổ?
Đúng là sư phụ nhịn được, đồ đệ lại không nhịn nổi!
Tính tình Chu Ngưng vốn chẳng tốt lành gì, bản thân luôn miệng gọi người khác là mụ yêu nữ già, nhưng vừa bị người khác gọi là “Tiểu hoa yêu” lại lập tức nổi giận, muốn bùng nổ!
“Tiểu hoa yêu cái gì? Bà đây đáng là tổ tông mấy đời nhà ngươi đấy!” Nàng ta chống nạnh, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, tức tối giậm chân bình bịch.
Tiểu hoa yêu không biết thực hư gian tình của hai thầy trò này thế nào, những gì nghe được chỉ là lời đồn đại. Chỉ nghĩ bây giờ đã dám công khai chỉ trích bọn họ, đã chịu cảnh cáo thì cũng chẳng sợ chết. Do vậy, cô nàng khinh miệt nhìn Thanh Huyền từ đầu đến chân đánh giá tỉ mỉ vài lần, sau đó mỉm cười cố ý châm chọc hắn: “Sao nào, tên trai bao kia, bị ta nói trúng tim đen nên tức giận à? Đến đây, đến bắt ta đi! Dám làm sao không dám nhận?”
Từ phản ứng của Thanh Huyền, Thiên Sắc biết là khi lên Tây Côn Luân nàng nhất định phải để mắt đến hắn, không mong chờ hắn trổ tài tăng thêm thể diện cho mình, chỉ cần đừng bị trêu chọc rồi gây họa là được rồi. “Chu Ngưng, không cần viện cớ nhiều vậy làm gì. Ngươi lòng dạ giả dối muốn bái ta làm thầy, chẳng qua là vì đục nước béo cò để lên Côn Luân thôi.” Nàng khẽ lắc đầu, ý bảo Thanh Huyền bình tĩnh đừng nóng nảy, xoay người lại nhìn Chu Ngưng. Tiểu hoa yêu bị bóc mẽ nên mặt đỏ ửng.
“Không, không phải!” Chu Ngưng muốn cãi lại, nhưng chẳng biết nói thế nào, cúi đầu ngập ngừng: “Ta chỉ là —”
“Trong lòng ngươi còn nhiều tạp niệm, tu tiên thân chậm trễ, không biết tự xem xét còn lượn quanh quấy rối, gây chuyện sinh sự.” Nhìn tình trạng nàng ta hiện nay đến tu thành hình người còn khó khăn, lại một lòng ôm ấp tâm tư muốn tìm người kia. Thiên Sắc khẽ thở dài, cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa xôi, sợ là chẳng thể nào có kết quả tốt.”Ngọc Thự và ngươi không có duyên, dù ngươi vào Thần Tiêu phái y cũng sẽ không song tu với ngươi. Hoặc dù ngươi l