
uôn tâm niệm, mưu tính quấn lấy y cũng chỉ là lầm người lỡ mình mà thôi, chi bằng tĩnh tâm tu đạo mới phải.” Tuy lời nói lạnh lùng không chút lưu tình, nhưng trong lòng nàng cũng có chút thương hại với tiểu hoa yêu cố chấp này.
Về tình về lý, những lời này đều là khuyên nàng đừng tiếp tục quấn quýt si mê, nhưng Chu Ngưng càng nghe càng thấy ấm ức, trong lòng càng bất bình. Tuy nàng ta có tâm nhưng ngộ đạo không nhiều, thâm tâm lại oán hận Thiên Sắc, sao còn nghĩ đến thuyết số mệnh nhân duyên, chỉ trút hết mọi ấm ức, oán hận lên đầu Thiên Sắc, nên lại thêm tức giận !
“Hừ, ai nói không có duyên! Nếu không phải lúc trước mụ yêu già ngươi và họ Phong dùng tu tiên làm mồi nhử dụ chàng lên Côn Luân, thì sao bây giờ ta với chàng tiên yêu vĩnh viễn cách biệt chứ?!” Từng câu từng chữ sắc bén cay nghiệt, thậm chí ánh mắt cũng tràn ngập oán hận như gai nhọn, chửi mắng không cần suy nghĩ: “Ả đàn bà độc ác kia, đừng tưởng không ai biết những chuyện xấu hổ ngươi và họ Phong kia làm bên bờ suối! Ngươi chia rẽ uyên ương, vì ngươi xấu xa nên ngươi xứng đáng bị quả báo, bị kẻ khác bội tình bạc nghĩa…”
Thấy nàng ta ngày càng quá đáng, càng nói càng đê tiện, Thanh Huyền không nhịn nổi nữa, lặng lẽ niệm Cách không niết tử quyết, tát mạnh vào miệng nàng ta!
Một tiếng chát vang lên, những lời nói hùng hồn không kiêng nể kia im bặt, một bên mặt Chu Ngưng hiện lên rõ năm dấu tay.
“Ngươi dám nói năng bậy bạ, lung tung nữa xem!” Đôi mày kiếm của Thanh Huyền dựng thẳng, đôi mắt đen thẫm không chút tình cảm, lạnh lùng như bão tố sắp kéo đến.
Hắn vốn không có ý định đánh tiểu hoa yêu này, nhưng nàng ta thật sự quá đáng, bái sư không thành liền trở mặt bộc lộ bản chất ngay. Chỉ biết chửi mắng cho sướng miệng, bôi nhọ sự trong sạch của sư phụ không nói, lại còn dám xát muối lên vết thương lòng của người. Đương nhiên sư phụ sẽ không tính toán với loại vô danh tiểu tốt này. Nhưng người làm đệ tử như hắn, sao có thể trơ mắt nhìn sư phụ bị sỉ nhục? Nếu không dạy dỗ con tiểu hoa yêu này một lần, chẳng phải tự dưng sư phụ sẽ gánh tiếng ác trên lưng sao?
Vốn định tát mỗi bên một cái nhưng Thiên Sắc khẽ lắc đầu nhìn Thanh Huyền, ý bảo hắn không được lỗ mãng, Thanh Huyền mới kìm chế lửa giận ngập trời, tạm thời bỏ qua.
Không ngờ, hắn bỏ qua còn tiểu hoa yêu Chu Ngưng kia lại không chịu ngậm miệng!
Không ngờ bản thân lại bị tiểu sủng nam của mụ yêu nữ già kia bắt nạt đè đầu cưỡi cổ, một bạt tai này vẫn chưa làm Chu Ngưng tỉnh mộng, không thể khiến nàng ta câm miệng, ngược lại còn khiến nàng ta tức giận hơn.
“Tên trai bao kia, đừng tưởng rằng ngươi tát ta một bạt tai thì có thể bịt được miệng thiên hạ, cũng đừng ỷ có mụ yêu nữ già kia chống lưng là ngươi có thể dễ dàng bắt nạt người khác! Đôi cẩu nam nữ các người sớm muộn gì cũng không được chết tử tế! Tát người bằng Cách không niết tử quyết có gì đặc biệt hơn người? Có bản lĩnh thì ngươi hãy bắt ta nhốt vào Tháp khóa yêu đi!” Ôm khuôn mặt sưng đỏ, rõ ràng đã là đau đến mức hai mắt rưng rưng, nhưng nàng ta vẫn cố chấp trừng mắt nhìn Thiên Sắc và Thanh Huyền, miệng tiếp tục mắng chửi độc địa, không chịu nhận thua: ” Mụ yêu nữ già không biết xấu hổ, vô liêm sĩ, đạo đức bại hoại, gặp đàn ông là lăn vào ngủ, ngươi xứng đáng —”
“Tiểu hoa yêu, ngươi thật sự muốn vào Tháp khóa yêu đến vậy sao?”
Chu Ngưng đang chửi mắng độc địa, chợt một giọng nam trầm thấp, điềm tĩnh vang lên giữa không trung, tựa như gần trong gang tấc nhưng lại không thấy gì. Giọng nói ấy không lạnh lẽo, cũng không hề giận dữ, chỉ như cười như không lại đầy khí thế, giống cơn gió lạnh cuối thu len vào lòng người, buốt thấu xương.
Không chỉ Chu Ngưng, mà Thanh Huyền vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn theo giọng nói kia. Chỉ có Thiên Sắc trong lòng căng thẳng, không nhúc nhích, sắc mặt cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ. Trái tim như chết lặng, khẽ chớp mắt, một cảm giác chua xót dội lên từ trong lòng khiến hốc mắt nóng hổi, ánh mắt vừa hoảng hốt khó nắm bắt vừa như bị sương mù phủ mờ, rất mông lung.
Trên đụn mây xuất hiện một người đàn ông anh tuấn mặc áo thêu màu lam.
Y chắp tay sau lưng, lông mày đoan chính, đôi môi mỏng, đôi mắt màu hổ phách, gần như trong suốt lại thâm thúy khó đoán được suy nghĩ. Hào hoa phong nhã lại rất nho nhã, tuy không phải cực kỳ anh tuấn nhưng khiến người ta gặp rồi khó quên. Trên người hắn có khí chất đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác. Dáng hình cao thẳng như một cây bút, mỗi nét lại vẽ nên những đường nét tinh tế không thể mô tả bằng lời, điêu luyện lại kiên cường mê hoặc lòng người, nhẹ nhàng như sương trên sông trăng giữa tháng, lặng lẽ trôi đến từ xa, không chút dấu vết.
Người đàn ông này thân phận ra sao, lai lịch thế nào, đương nhiên Chu Ngưng biết rất rõ. Thậm chí nàng còn chẳng khách khí nói rằng đây là gã đầu sỏ lừa Ngọc Thự lên Côn Luân, dù hóa thành bụi nàng cũng nhận ra! Khoảnh khắc này, nàng thầm nghĩ hôm nay là ngày lành gì? Thật muốn vỗ tay ăn mừng vui sướng khi người gặp họa. Mụ yêu nữ già này và tình lang cũ mới đều gặp mặt ở đây!
Tiếp theo sẽ là cảnh tượng gì? Có khi nào sẽ là t