Thề nguyện

Thề nguyện

Tác giả: Tắc Nhĩ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328852

Bình chọn: 8.00/10/885 lượt.

không đáy. Y đã từng nghe tên tuổi của thằng nhóc này, cũng nghe biết bao lời đồn tai tiếng về mối quan hệ không thể chấp nhận được của nó với Thiên Sắc. Lúc này y không ra vẻ sư bá uy nghiêm, cũng không phải chưởng giáo cao cao tại thượng, chỉ nở một nụ cười nhạt, giọng hiền hòa: “Có thể tránh đi một lúc được không, ta và sư phụ ngươi có chuyện quan trọng cần trao đổi.”

Vẻ mặt Phong Cẩm bình tĩnh, đạm mạc, giọng nói lại thản nhiên, thậm chí ánh mắt còn ngầm chứa tình cảm, tất cả đều khiến Thanh Huyền chướng mắt.

Gì chứ?!

Trước đây, rõ ràng gã đàn ông vô tình bạc bẽo này vì quyền lợi và địa vị đã phụ lòng sư phụ, sau đó lại còn rắp tâm nói xấu, bôi nhọ danh dự, phá hỏng danh tiết, làm hại sư phụ mang tiếng xấu cả đời. Bây giờ lại cố ý làm ra bộ dạng thân thiết như lưu luyến vô ngần, định diễn trò cho ai xem chứ? !

Hừ, nể mặt sư phụ mới gọi ngươi một tiếng “Chưởng giáo sư bá”, đừng có vênh váo như thế! Vị trí chưởng giáo của ngươi là do sư phụ ta ban cho ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ, tự cao tự đại, mặt dày đưa ra yêu cầu thế ư? !

Thanh Huyền bực tức oán hận trong lòng, coi như tai điếc, nghênh mặt lên dậm chân bước về phía trước, thẳng lưng ngẩng cao đầu đứng ngang hàng với Thiên Sắc, tỏ rõ bản thân mình tuyệt đối không dễ dàng “tránh mặt”! Hành động này ngầm cảnh cáo nếu Phong Cẩm dám có ý đồ quấy rối hoặc nói gì bất kính với sư phụ, chắc chắn hắn sẽ đứng ra cho biết tay— được rồi, dù hắn không đánh lại Phong Cẩm, nhưng hắn nhất định không để sư phụ bị bắt nạt!

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ chuẩn bị đối đầu thì chợt nghe sư phụ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thanh Huyền, đừng đi xa.”

Lời này giống hệt như của người mẹ ân cần chăm sóc cho đứa con của mình, bảo hắn phải đúng mực, cẩn thận, đồng thời cũng coi như gián tiếp ám chỉ hắn “tránh mặt” đi!

Thanh Huyền quay đầu nhìn sư phụ với vẻ mặt không thể tin nổi, lại thấy sư phụ bình thản. Lòng tràn đầy tự đắc chợt tan biến, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực! Quay sang nhìn Phong Cẩm đầy khinh thường, lại thấy vẻ mặt như cười như không của y, ánh mắt nhìn mình cũng không chút thiện ý khiến Thanh Huyền chẳng cần bận tâm tới thứ bậc gì nữa, nhìn thẳng mặt y chẳng chút kiêng dè.

Gã hồ ly này vênh váo với hắn ư?

Hừ, còn sớm quá đấy!

Chúng ta cứ cưỡi lừa xem hát đi – Hãy đợi đấy!

Chương 24

Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Xưa nay Thanh Huyền rất tôn trọng ý kiến của sư phụ, dù lúc này trong lòng cực kỳ buồn bực, nhưng sư phụ đã mở miệng, hắn đành nén giận. Tuy nhiên, nhìn vẻ đạo mạo của Phong Cẩm, ánh mắt nham hiểm, vẻ mặt gian xảo, vừa nhìn đã thấy rõ ý đồ xấu xa!

Được rồi, dù sư phụ muốn đích thân giải quyết ân oán riêng tư, nhưng hắn lo lắng mình vừa đi gã Phong Cẩm kia lại giở thủ đoạn hèn hạ, độc ác làm hại sư phụ. Đến lúc đó, không ai làm chứng, lời nói miệng không thể là chứng cứ, qua miệng nhiều người lại chảy xói vàng. Tính tình sư phụ cao ngạo, mặc kệ người khác nói gì cũng không giải thích tranh cãi, nên không thiếu kẻ mượn cơ hội gieo tiếng xấu cho người!

Lúc này sư phụ đã ngầm nhắc hắn tạm lánh mặt theo lời Phong Cẩm, nhưng hắn biết rõ tử huyệt của sư phụ ở đâu, sao có thể ngoan ngoãn rời đi?

“Sư phụ, tuy rằng cây ngay không sợ chết đứng, nhưng những lời đồn đại đuổi hình bắt bóng đó rất khiếm nhã, không có thì vẫn hơn.” Thanh Huyền đứng yên cạnh Thiên Sắc, ghé sát người thì thầm bên tai nàng, bộ dạng vô cùng thân thiết. Lúc này, giọng hắn nhẹ nhàng như tấm lụa cực phẩm, từ ngữ rất thận trọng đúng mực không hề vượt quá giới hạn, chỉ có ánh mắt đen sâu thẳm dịu dàng một cách lặng lẽ, hiện rõ sự trân trọng và thân thiết từ mọi góc nhìn: “Hơn nữa, Thanh Huyền không muốn người lại vô cớ chịu ấm ức và sỉ nhục.”

Thiên Sắc xưa nay vốn lạnh nhạt, giờ lại chần chờ suy nghĩ vì sự dịu dàng này. Thanh Huyền biết trong lòng sư phụ đang rối loạn vì gặp lại kẻ phụ tình kia. Hắn càng kiên định và quyết tâm hơn, chớp lấy thời cơ ngẩng đầu nhìn thẳng Phong Cẩm, sắc mặt và lời nói rất cung kính khách khí, nhưng ánh mắt sáng như lửa đỏ, từ từ bùng cháy vĩnh viễn không thể dập tắt.

“Sư bá muốn bàn chuyện chính sự với sư phụ đúng là Thanh Huyền nên tránh mặt. Vốn là việc quang minh chính đại, nhưng một khi ngoài ngoài không rõ thì lại bị có kẻ có tâm cố tình vặn vẹo, đổi trắng thay đen.” Hắn không thèm giấu giếm, thốt ra từng chữ, khóe môi nở nụ cười lạnh giống như thanh đao nhọn khắc từng nhát, giọng thản nhiên châm biếm: “Chẳng còn mấy ngày nữa Thanh Huyền và sư phụ sẽ lên Côn Luân, nếu sư bá muốn bàn chuyện đại sự chi bằng hãy đợi đến lúc đó, cần gì phải nóng lòng như vậy?”

Phong Cẩm là người thông minh, chỉ cần nhìn ánh mắt Thanh Huyền cũng cảm nhận được sự thù địch của tiểu sư điệt với mình. Hơn nữa, còn thấy được tình cảm khác thường của tiểu sư điệt đối với sư phụ nó không đơn thuần là tình thầy trò, nhưng y chỉ rũ mắt xuống.

“Nếu là việc tư thì đúng là không vội.” Cáo già đúng là cáo già, Thanh Huyền vừa nói dứt y liền tiếp lời, cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, đôi mắt thâm trầm lóe sáng khiến người ta khó hiểu: “Có điều đây là việc do


Polly po-cket