
đích thân sư tôn —”, lời nói cố ý kéo dài cùng hàm ý sâu xa, giống như buông tay lại như giở thủ đoạn mềm dẻo làm Thanh Huyền chẳng còn cách nào khác.
Thấy gã cáo già dùng sư tôn ép người, Thanh Huyền chẳng biết có việc gấp thật hay không, lại thấy sắc mặt sư phụ nghiêm túc, hắn biết không từ chối được đành phải tạm lánh mặt. Vừa thầm oán hận vừa đá tảng đá ven đường, lòng cực kỳ uất nghẹn!
“Này, tên trai bao kia, ngươi cũng bị đuổi hở?”
Thanh Huyền đang tức giận, vừa không cam lòng chấp nhận lép vế trước mặt gã cáo già Phong Cẩm vừa lo lắng sư phụ phải một mình đối mặt với gã phụ tình kia. Không ngờ thấy một cái đầu đột nhiên ló ra khỏi lùm cây, khuôn mặt tươi cười giả lả, giọng điệu vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, gọi hắn bằng giọng điệu đáng đánh đòn.
Nhìn kỹ lại thì chẳng phải tiểu hoa yêu Chu Ngưng sao?
“Cút!”
Thanh Huyền rầu rĩ quát lên, tay siết lại, ánh mắt tức giận. Lúc này hắn đang tức giận không có chỗ trút, vừa rồi tát một bạt tai coi như hời cho nàng ta. Nếu tiểu hoa yêu chết tiệt này không sợ chết dám đến khiêu khích, hắn sẽ đáp trả không khách khí!
“Đừng nóng giận, vừa rồi ta chọc hai người thôi.” Chu Ngưng đảo mắt, trưng bộ mặt ngoan hiền, mặt dày tươi cười lấy lòng, giống dây leo bờ tường gió chiều nào xoay chiều đó, cứ như trước giờ luôn đứng cùng chiến tuyến với Thanh Huyền vậy. “Thật ra ta ghét nhất là gã họ Phong ngụy quân tử này. Giả nhân giả nghĩa, ra vẻ đạo mạo, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, rốt cuộc là kẻ hai mặt bỉ ổi đê tiện. Nghe nói mấy ngày trước y còn thu nhận một nữ đồ đệ. Nói thật nha, ta thấy là thầy nào sẽ dạy nên trò nấy, chắc chắn đến tám phần cũng chẳng phải loại tốt lành gì…”
Thanh Huyền chẳng thèm để ý đến những lời châm chích của nàng ta, im lặng đi lên phía trước, tiếp tục trút giận lên tảng đá.
Chu Ngưng vừa ra sức thể hiện sự căm hận của mình với Phong Cẩm, vừa chui ra khỏi lùm cây phủi phủi bụi đất bám đầy trên váy vì lúc nãy bỏ chạy.
Thật lòng mà nói, nếu không phải mụ yêu nữ già này và tên ngụy quân tử kia dụ dỗ thanh mai trúc mã của nàng – Ngọc Thự lên Côn Luân tu đạo thành tiên, để lại nàng cô đơn một mình giữa thế gian này thì nàng cực kỳ ngưỡng mộ hai người bọn họ. Dù sao, năm đó Tinh ma xuất thế, ma chúng gây rối loạn gieo rắc tội ác khắp nhân gian khiến lục giới khiếp sợ. Mụ yêu nữ già và tên ngụy quân tử này đã hợp lực phong ấn Bách Ma Đăng nên cũng được xem là nhân vật truyền kỳ.
Chỉ là bây giờ nghĩ đến Ngọc Thự tiên ma vĩnh viễn cách biệt, nàng cảm thấy rất phiền muộn và oán hận. Dù không báo được thù chia rẻ uyên ương cũng khuấy đục nước khiến đôi cẩu nam nữ này không được yên ổn! Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thanh Huyền, nàng lập tức nghĩ rằng tên trai bao này là công cụ tốt nhất, không ngừng đổ thêm dầu vào lửa.
“Này trai bao, thật ra ta cảm thấy ngươi chẳng thua kém gì tên ngụy quân tử kia, không những ngoại hình đẹp hơn, tính tình cũng thẳng thắn hơn, không nham hiểm giống y, rắp tâm tính kế hại người khác… Nhưng sư phụ ngươi lại như mắt mù, đã biết rõ như vậy mà không dứt tình được với tên ngụy quân tử đó… Cũng không nghĩ lại, trước kia nàng ta và tên họ Phong đó đầu ấp tay gối mà y trở mặt chẳng chút lưu luyến, biến nàng thành người đàn bà dâm đãng, quay mặt dứt tình khiến nàng mang tiếng xấu, không chỗ dung thân. Một kẻ lòng lang dạ sói như vậy còn nhớ nhung làm gì chứ…Này, ta hỏi thật, tên trai bao kia, ngươi không thương xót chút nào sao?”
Thấy Thanh Huyền cúi đầu không nói gì, Chu Ngưng vẫn hồn nhiên không biết đã phạm vào điều kiêng kị, tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Theo ta thấy, tên ngụy quân tử này muốn ngươi tránh mặt đi, chắc là muốn ôn lại tình cũ với sư phụ ngươi, làm chuyện phong lưu khoái lạc… Ta nghĩ ngươi nhất định không muốn gã đàn ông phụ tình bạc nghĩa này trở về làm tu hú chiếm tổ chim khách, cũng không muốn đôi cẩu nam nữ vừa lòng đẹp ý…”
Nàng đang rất hào hứng, sao có thể dừng lại được? Chỉ một phút không đề phòng, đã thấy Thanh Huyền quay đầu lại, tay siết chặt cổ nàng chẳng chút thương hương tiếc ngọc!
Sắc mặt không đến nỗi nào nhưng đôi mắt hắn hơi nheo lại, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình thản, đôi môi mỏng thốt ra những lời nhẹ nhàng, cực kỳ thong thả nhưng từng câu từng chữ khiến người người cảm nhận rõ sự phẫn nộ và tàn nhẫn: “Ngươi dám lặp lại lần nữa thử xem! ?”
Vóc dáng Chu Ngưng nhỏ nhắn, bị Thanh Huyền siết chặt cổ gần như nhấc khỏi mặt đất: “Ngươi… Khụ khụ khụ… Buông ra…” Nàng không thở nổi, tất cả đều nghẹn cứng ở cổ họng, muốn ho cũng không xong. Mặt tím ngắt, mắt suýt lồi ra ngoài, đành phải nắm chặt tay hắn, dùng hết sức lực toàn thân vùng vẫy để thoát ra ngoài.
Khoảnh khắc nàng gần như tắt thở, bàn tay siết chặt cổ đột nhiên biến mất, chỉ cảm thấy cả người ngã nhào xuống rồi đột nhiên không khí trong lành ập vào mũi khiến nàng ho dữ dội. Bên tai như nghe rõ tiếng máu chạy khắp cơ thể, mồ hôi ướt đẫm, người run rẩy không ngớt, một lúc lâu mới bình thường trở lại.
Thanh Huyền nhìn nàng từ trên cao xuống, ánh mắt tĩnh lặng sắp nổi giông bão, là nỗi oán giận tích tụ bấy lâu nay không thể nhịn được