pacman, rainbows, and roller s
Thề nguyện

Thề nguyện

Tác giả: Tắc Nhĩ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328860

Bình chọn: 7.00/10/886 lượt.

ình địch cũ mới ghen tuông đánh nhau sứt đầu mẻ trán, khiến cho mụ già này phải ra tay thật tàn nhẫn ?

Đánh đi, đánh đi, đánh chết hết đi, vậy mới hết hận!

Nàng rất vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, thậm chí còn định thêm dầu vào lửa. Nhưng đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông kia lướt qua người nàng khiến áp lực vô hình đè nặng, quét sạch mọi ý đồ trong đầu, có ý cảnh cáo nàng. Nhưng Chu Ngưng vì quá tức giận, đầu óc rối như cuộn chỉ tơ nên không suy nghĩ được cái gì ra hồn, bất chấp tất cả vội vàng mở miệng, vì càng kéo dài càng sợ uổng công mình chịu thiệt.

“Họ Phong kia!” Nàng nghiến răng kèn kẹt, lưng lạnh toát, co rúm người, lùi lại mấy tấc trong vô thức: “Ngươi đường đường là chưởng giáo Thần Tiêu phái, ta chẳng qua chỉ là một tiểu hoa yêu chưa đắc đạo, ngươi, ngươi đừng mong ỷ thế hiếp người!”

Thật sự là nàng không hề e ngại Thiên Sắc, vì biết tuy Thiên Sắc lạnh lùng nhưng sẽ không thật sự ra tay dạy dỗ một tiểu hoa yêu không hiểu chuyện, đạo hạnh thấp kém chỉ biết đấu võ mồm như nàng. Còn gã đàn ông trước mặt này thì khác hẳn. Ngay cả người con gái đã từng đầu ấp tay gối với mình mà còn có thể xuống tay giẫm nát không chút lưu tình, chẳng biết còn có thể làm ra chuyện độc ác vô tình gì hơn. Do vậy, chuyện bắt nàng ném vào Tháp khóa yêu hoàn toàn có thể xảy ra!

Nghĩ vậy, nàng bắt đầu lén lút lùi về phía sau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ngón tay run run, thầm nghĩ về đường lui của mình.

Lời Chu Ngưng vừa thốt ra, Thanh Huyền bừng tỉnh

Thì ra gã đàn ông này chính là chưởng giáo Thần Tiêu phái vô tình, phụ bạc — Phong Cẩm, là kẻ thù bắt nguồn mọi chuyện của hắn và sư phụ!

Liếc nhìn Chu Ngưng đang sợ hãi, Phong Cẩm cũng không tức giận, nhưng khi nhìn Thanh Huyền lại khẽ nhíu mày, hàm ý sâu xa khó hiểu: “Tiểu hoa yêu, nếu muốn sống thì mau cút đi.” Đôi lông mày thẳng tắp nhướn lên, ánh mắt sắc bén thâm thúy làm người ta không dám nhìn gần, chỉ là lời răn dạy bình thường cũng khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình: “Tuy bảy tầng của Tháp khóa yêu đã có không ít người vào, nhưng thêm ngươi cũng không coi là nhiều.”

Lúc bị Thanh Huyền gọi là “Tiểu hoa yêu” thì tức giận chửi mắng không ngừng, nhưng lúc này Chu Ngưng rất thức thời, vừa thấy có đường thoát thân lập tức co cẳng vọt vào rừng cây biến mất không tung tích!

Thấy Chu Ngưng bỏ chạy, Phong Cẩm mới xoay người lại nhìn Thiên Sắc, ánh mắt thoáng hiện lên chút buồn bã ảm đạm, khuôn mặt tuấn tú cũng chợt trở nên phức tạp.

“Sư muội.”

Y bình thản gọi một tiếng, khách khí mà xa cách, không có chút dấu vết nào của sự ngọt ngào tình cảm trước đây. Giọng điệu này gần như là của người hoàn toàn xa lạ, vẻ mặt nhã nhặn cũng không chút biểu hiện dư thừa, không hề có ý cười, có vẻ vô cùng lạnh lùng và hờ hững, sao có thể là người từng quyến luyến như hình với bóng cùng nàng?

Giọng của y giống một thanh sắt đỏ rực đâm vào trái tim Thiên Sắc, vừa bỏng rát vừa đau nhức khiến vết sẹo không thể khép miệng được, như muốn vò nát trái tim nàng. Nhưng nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hơi cúi đầu, kiên cường đáp lại bằng giọng điệu xa cách, từng chữ từng chữ như gió lạnh cuối năm: “Chưởng giáo sư huynh.”

Khoảnh khắc đó, lòng Thanh Huyền trở nên nặng trịch, cổ họng tắc nghẹn. Tuy hắn đã nghĩ biết bao lần khi đối mặt với Phong Cẩm sẽ làm gì nói gì, nhưng lúc này hắn cũng hiểu đạo lý địch bất động ta bất động, đây mới là biện pháp ứng phó tốt nhất. Dù vô cùng bất bình nhưng tạm thời chỉ có thể ngầm oán hận, đến tư cách chất vấn cũng không có huống chi là đối đầu.

“Chưởng giáo sư bá.” Thôi thì co được dãn được, Thanh Huyền chắp tay thản nhiên hành lễ, nhưng chỉ trong một cái cúi đầu đó cũng đã kịp nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Phong Cẩm.

Phong Cẩm khẽ gật đầu rồi lại nhìn Thiên Sắc chằm chằm, xem ra cũng không quan tâm đến Thanh Huyền: “Sư phụ đã xuất quan trước thời hạn.” Tuy vẫn là giọng điệu lạnh lùng, bình tĩnh như người dưng, nhưng đôi mắt đen thẳm kia lại nhìn Thiên Sắc thật sâu không chớp mắt. Đến nửa câu sau, giọng nói vốn trấn tĩnh chợt trở nên khàn khàn, không nghe ra cảm xúc: “Người muốn gặp mặt muội.”

“Mời chưởng giáo sư huynh trở về Ngọc Hư Cung báo với sư phụ để người yên tâm.” Thiên Sắc cũng không nhìn hắn, chỉ rũ mắt, giọng vững vàng trầm thấp hệt như dòng suối trong lành, rất tĩnh mịch, lạnh lẽo. Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng rất nhẹ rất nhanh, không chút ấm áp: “Yến tiệc Trường Sinh vào ngày năm tháng năm, Thiên Sắc nhất định sẽ mang theo tiểu đồ đến núi Côn Luân.”

Những lời này càng khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm xa, đôi mày kiếm của Phong Cẩm khẽ nhíu trong ánh chiều tà, nhẹ nhàng đi về phía trước vài bước, bước chân vững vàng không tiếng động.

“Sư muội, bao năm không gặp, muội càng ngày càng gầy.” Y khẽ thở dài, cử chỉ ổn thỏa không chút dao động, tiếng gọi thân thiết kia không hiểu là muốn biểu đạt tình ý gì. Sau đó, y nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Thanh Huyền, lại chăm chú nhìn thanh Lục Kiếm Tiên trên lưng Thanh Huyền.

“Ngươi tên Thanh Huyền?” Khoảnh khắc đó, đôi mắt đen thẫm của Phong Cẩm thật khó hiểu, hệt như vực sâu