
quân hết, liệu có ổn không? Họ sẽ tranh thủ cơ hội tấn công không? – Sooyoung vẫn thấy lo lắng.-Chúng ta sẽ chỉ rút quân ra biên giới thôi! An tâm đi. Nếu trở mặt ta vẫn có thể trấn áp được. Tuy nhiên tin tức cũng có đưa rồi, người dân Triều Tiên đang biểu tình cả tuần nay về việc phản đối chiến tranh với Hàn Quốc. Việc rút quân là rất cần thiết, và sẽ hiệu quả. – Taeyeon chậm rãi giải thích.-Taeyeon, cậu xem cái này. – Sooyoung đẩy tờ giấy về phía Taeyeon – Đây là bố trí quân lực phụ trách an ninh cho cậu trong tiệc sinh nhật sắp đến.-Tiệc sinh nhật…. – Taeyeon ngán ngẩm cầm lên xem – Mọi người lại được một dịp vất vả nữa rồi.-Nghe như cậu không mong đợi?? – Sooyoung tò mò – Sulli đã lên kế hoạch cả rồi. Thậm chí cả bố trí lực lượng an ninh cô ấy cũng có tham gia góp ý. CHAP 20 (2)-Sulli?? – Taeyeon nhăn trán nhìn Sooyoung (Lực lượng an ninh….cô ấy can thiệp có phải hơi nhiều rồi.)-Ý cậu là sao vậy? Cậu không thích tiệc mừng sinh nhật à? Mấy năm qua phải vận động tranh cử, chúng ta đều bỏ qua tiệc sinh nhật. Lần này nhân dịp ăn mừng một thể. – Yuri thắc mắc.-Lãng phí tiền của và sức người thôi! – Taeyeon lơ đãng nói và hờ hững ném tờ giấy lại trên bàn – Nhưng đành vậy, tất cả đã sắp xếp hết rồi.-Cậu nên chuẩn bị kĩ lưỡng, đến hôm đó mặc đồ cho đẹp vào. Tổng Thống phải thật tỏa sáng vì đêm đó là dành cho riêng cậu. Ba ngày nữa thôi đấy. Khẩn trương vào. – Sooyoung ra sức nhắc nhở, khích lệ tinh thần Taeyeon – Mấy đống văn kiện bớt lo lại, có Yuri rồi chi mà cực nhọc nữa.-Được rồi! – Taeyeon cười nhẹ gật đầu. – Cứ như bảo mẫu vậy.………………Loay hoay mở tủ lạnh lục tìm xem còn thức ăn đóng gói hay mì ăn liền để bỏ bụng không, nguyên nhân cũng vì tâm trạng mấy ngày qua cực kì tệ sau lần gặp Taeyeon. Fany chẳng thiết tha mà lái xe ra ngoài tẩm bổ khẩu vị của mình như thường lệ. Xui xẻo cho cô, kết quả tìm kiếm là trống không. Chả có gì ngoài nước lọc, môt ít beer và mấy hộp sữa chua, mà dường như chúng đã hết hạn sử dụng “Trời ạ, Hwang Mi Young, cô xui đến thế là hết mức. – Fany vỗ vào trán bất lực than thở.”*tít tít tít* – tiếng tin nhắn điện thoại reo lên.*Chánh văn phòng Hwang ơi**William?**Trời vừa chiều, anh đoán em chưa có gì bỏ bụng nhỉ?**Làm thầy bói được rồi đấy**Thế anh mời em đi dùng cơm nhé, mà thật ra là một buổi party nhẹ của công ty mới**Là buổi party để làm quen đối tác trước khi chính thức đi vào làm việc phải không?**Anh qua đón em bây giờ luôn nhé! Mặc gì cho đẹp đẹp vào….**Được rồi. 45 phút nữa chờ em dưới nhà*Nghĩ bụng ở nhà cũng buồn chán, với thêm đúng lúc Fany thấy cần phải bù đắp cho cái dạ dạy đáng thương của cô, khi mà mấy hôm nay chỉ toàn mì gói suốt. Ngẫm thấy cũng thấy tự xót xa cho bản thân “Mình đi đổi gió vậy, vào đó thì cứ ăn thôi, ai làm gì mặc ai. Cứ thế đi.”Sau khi William đưa Fany đến buổi party, đúng như kế hoạch từ lúc còn ở nhà, Fany chỉ đến, cười cười lấy lệ rồi tập trung tìm thức ăn. Nhưng kết quả cũng không như mong muốn, Fany ăn vào mà không thấy ngon tẹo nào.Thấy chán cái không khí sặc mùi thuốc lá và rượu, lại ăn không biết ngon. Fany thấy cô thật nhỏ bé giữa chốn đông đúc này, cô thấy tâm mình chợt có chút hoang mang, phút chốc trong tâm tưởng mình cô hình dung mình giống như một cô bé đã ủ ấm trong nhà suốt nhiều tuần liền, rồi bẵng một tối nọ, lê từng bước chân cô đơn đi ăn khuya, lặng lẽ trải dài bóng mình trên phố phường đông nghẹt người, thấy mọi thứ xa lạ hẳn, ngờ ngợ bản thân cô không thuộc vào chốn này vậy. Fany phì cười với cái suy nghĩ trong cô, rồi quay sang bảo với William là cô muốn về sớm. William cảm thấy không an tâm nếu đồng ý để Fany tự đón taxi về, nên anh bảo sẽ đưa cô về.-Em bị biếng ăn hay sao thế? Em bảo mình thấy đói nhưng đến nơi chỉ toàn nhìn thức ăn là chính, cứ như chúng là cực phẩm nhân gian, em không nỡ ăn ấy! – Willi vừa lái xe vừa hỏi han Fany. CHAP 20 (3)-Chắc em đói con mắt thôi! – Fany lơ đãng nói.-Thật không? Hay không hợp khẩu vị! Nếu muốn anh sẽ đưa em đi ăn ở đâu em thích nhé!? – Willi đề nghị, khẽ đưa mắt nhìn Fany lo lắng.-Thôi không sao, ở nhà em còn ít bánh ngọt. – Fany thở dài cười – Có lẽ em thèm đồ ngọt mà không biết. Con gái chúng em là vậy đó, rõ là biết mình cần gì nhưng đôi lúc cứ lờ đi cái sự thật đó…..để đi kiếm tìm những thứ ngoài tầm tay và xa xỉ. Để rồi khi hẫng chân, chới với, đứng không vững……mới chịu thừa nhận mình vốn đã có thứ mình muốn.William nhíu mày khi nghe Fany nói một hơi khi mà dường như cái câu con gái chúng em gì gì đó, nó không ăn nhập đến chuyện mấy cái bánh:-Fany à, trí tưởng tượng của em phong phú thật. Nhưng mà..….. – Willi vẫn cảm thấy không yên tâm.-Được rồi anh….. – Fany cười trấn an – Cũng vừa khi đến nhà em rồi. Tạm biệt nhé chàng trai. Không cần tiễn em.Fany không chờ William mở cửa xe, cô đã tự tay làm rồi bước chân ra khỏi xe, nhanh chóng đi vào nhà. Do không để ý thấy dây giày của mình đã lỏng từ lúc nào, và một phần trạng thái tinh thần cô vốn đã không tốt, nên Fany chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, thì cô đã ngã ngay xuống đường, chỉ sau vài bước đi. Cô ngồi đó, tay xoa xoa cổ