
chân mà nhăn nhó, tự trách vì cái tính ngơ ngác không chịu được của mình.Toan lái xe đi nhưng thấy Fany té thì anh đã hoảng cả lên:-Ôi trời Fany….! – Willi lao ra khỏi xe, đến gần Fany rồi ngồi khụy xuống xem vết thương của cô ấy – Em bất cẩn quá, anh nghĩ trặc chân rồi đó. – Fany bỏ ngoài tai những điều William nói, cố đứng lên, nhưng không được, chỉ vừa mới di chuyển cổ chân được tí, là cô lại thấy đau, muốn té thôi.-Để anh giúp em! – Willi dùng hai tay bế thốc Fany lên trong sự ngỡ ngàng của cô ấy. Fany do bất ngờ nên theo quán tính choàng tay ôm lấy cổ của Willi để giữ thăng bằng. Cái cảm giác tay anh chạm vào vùng lưng không được che chắn của mình, bất giác cô thấy bức rứt không quen, rất khó chịu.Anh bế cô vào đến nhà, anh muốn giúp Fany chăm sóc vết thương ở cổ chân, nhưng Fany một mực bảo cô tự làm. Willam đành chịu thua tính bướng bỉnh của cô ấy và miễn cưỡng rời đi.-Em chắc chắn không? – Willi quay đầu lại khi đã đứng ở cửa.-Em chắc! Cảm ơn anh. Anh cứ về đi! – Fany mỉm cười nói nhanh.-Được rồi. – William thở dài với vẻ miễn cưỡng – Thấy không ổn cần giúp đỡ, thì liên lạc ngay cho anh nhé. – Anh nói rồi khép cánh cửa gỗ lại.“Xin lỗi William, em thấy không quen khi phải thân thiết với anh quá. Em không hiểu tại sao, với cái ý nghĩ anh và em, chung một nhà, giữa đêm thế này, em thấy không thích chút nào. Một chút cũng không. – Fany thở dài rồi lấy hộp y tế dự phòng tự chăm sóc lấy vết thương của mình. Thoáng chỉ thoáng thôi, cô thấy nhớ Taeyeon da diết – Nếu là thường ngày, em đã gọi cho Tae để nũng nịu, để thở than rồi…….Có lẽ em phải nên tập làm quen. Để Tae luôn thấy em ổn mà khỏi phải bận tâm, nghĩ ngợi về em.”………………-Tổng Thống?!!-…………….. – Hiện tại Taeyeon đang lật xem những tấm hình do Sunny chụp lại, mắt cô hằn lên những tia ghen tuông, không hài lòng chút nào (đó là những tấm hình lúc Willi bế thốc Fany và cô choàng tay vào cổ anh ấy. Đó là những shots ảnh được chụp ở chế độ liên tục từ lúc đó đến lúc vào tận nhà.) CHAP 20 (4)-Lúc đó cô Hwang dường như bị trặc chân. – Sunny ngần ngại nói.-Được rồi! Cô có thể về tiếp tục giám sát.*Rầm* Taeyeon đập những tấm hình lên bàn sau khi khuất bóng Sunny……-Dav……. – Cô lên tiếng gọi...………………Fany nghe tiếng chuông cửa thì rủa thầm trong bụng ai lại đến khuya lơ khuya lắc thế này, ngay lúc cô đi đứng bất tiện nữa chứ. “William chăng? Anh ấy chắc lo lắng mình ở một mình với cái chân…..”-Wil – Taeyeon? – Fany mở cửa với đôi mắt mở tròn hết cỡ.-Em thật là hậu đậu. – Taeyeon thở hắt rồi dìu Fany vào nhà.Chẳng nói chẳng rằng Fany cứ tròn mắt như thế khi Taeyeon tự nhiên nắm tay cô vào nhà, không khác gì là mấy căn nhà này là của Taeyeon, còn cô là khách:-Sao-sao lại? Em chẳng phải đã nói là đừng tìm em sao? – Fany ngỡ ngàng nói.-Em bị thương kìa. Không thấy sao? – Taeyeon để Fany lên ghế, rồi ngồi xuống xem xét cổ chân của cô ấy, cô sờ tới sờ lui, nắn nắn xem thế nào. Taeyeon lúc này nhìn chuyên nghiệp như một bác sĩ vậy. Chốc chốc cô lại nhăn mặt rồi thở dài, lẩm bẩm điều gì đó chỉ mình cô nghe, có vẻ là đang thầm trách móc tính ngơ ngác của Fany.-Nè! Làm cái gì thế? – Fany toan rút chân ra khỏi tay Taeyeon – Ở đâu lại hiên ngang vào nhà em đã đành, lại còn đụng đụng chạm chạm cái chân em vô tư thế hả?-Em băng bó kinh thế này?! – Taeyeon chẳng để tâm Fany nói gì – Để Tae băng lại đàng hoàng mới được. – Taeyeon nói rồi lấy hộp y tế băng lại cho Fany, mặc cô ấy giãy giụa.Biết mình chẳng thay đổi ý định của Taeyeon nên Fany đành ngoan ngoãn ngồi nhìn Taeyeon chăm sóc vết thương cho cô. Ngồi nhìn Taeyeon loay hoay băng bó cho cô, cẩn thận nâng niu chân cô, cô thấy lòng mình xúc động lắm. Chỉ chút xíu này thôi, Tae của cô đã đến quan tâm cô rồi. Hạnh phúc với Fany chỉ cần một hành động giản đơn như lúc này. Cô khéo léo giấu nụ cười để không bật thành tiếng, nhưng rồi lắc nhẹ đầu. “Fany à, phải kiên nhẫn…..”-Xong rồi thì Tae về đi! – Fany nhăn mặt lấy chân ra khỏi tay Taeyeon khi cô ấy đã hoàn thành việc băng bó – Sau này…..cũng đừng có tùy tiện đến đây nữa.-Tiffany! Em nói vậy mà nghe được? William đến thì được sao? – Taeyeon nhíu mày hỏi.-Cái gì chứ? Theo dõi em đã đành, giờ lại……?!-Tae quan tâm em thôi. Nếu không làm sao biết em ngơ ngác đến như thế này? Em đừng đẩy Tae rời xa em Fany….-Kim Taeyeon! Lời em nói nghe không có trọng lượng vậy sao? Em đã bảo là chúng ta nên dừng lại. Dừng lại. Sao cứ thích làm theo ý mình thế? – Fany trừng mắt nhìn Taeyeon.-Fany à……sao lại khiến mọi chuyện không cứu vãn được chứ? Rõ ràng chúng ta yêu nhau, làm sao chỉ mình em nói, chia tay là chia tay được. Đứng nhìn em lặng lẽ rời xa cuộc đời Tae, Tae không làm sao đứng yên được. Thấy em bị thương thế này, lại ở nhà một mình, Tae sao để em cứ y vậy một mình cho đành lòng. – Taeyeon nhăn mặt khó nhọc nói. – Em nên hiểu là khi Tae biết em bị thương, chỉ là chút xíu này thôi……Tae đã dừng lại hết mọi chuyện. Tae đến ngay đây, ngồi ở đây, chỉ để có thể chính tay mình chăm sóc, lo lắng cho em. Sao em lại khó khăn với Tae như vậy? Sao lại khiến Tae có cảm giác thừa thải như vậy? Em biết l