Old school Easter eggs.
Thích

Thích

Tác giả: Tiểu Đoạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321693

Bình chọn: 7.5.00/10/169 lượt.

Tiến Phủ

1. Giáng Thần

Kế hoạch này tên là “Thích”.

Tất thảy là “Thích” – Trên cánh tay mỗi thích khách đều khắc chữ này, nó chăÌ0ng giống như hình xăm mà chính nỗi căm hờn đaÌ’ ăn mòn thành chữ. Nhược Nghiên ơÌ0 Chu công phủ mỗi lần nghe nhắc tới chữ đó, trong tâm dường như mọc gai.

– Bảy người, đã bảy người rồi. Người nào chết cũng thảm liệt. Bi thảm và khốc liệt tới mức khiến cho nàng không cách gì nhắm mắt bịt tai ngó lơ được. Nếu không, nàng hẳn là một nữ nhân rất hạnh phúc.

Trong ba ngàn hồng phấn nơi Chu công phủ, công hầu suÌ0ng ái ngươ̬i na̬o nhất? Đáp: la̬ Nhược Nghiên.

Nam Xương thành phô̬n hoa phong vận, nhưng mỗi bận tổ chức đua thuyền tranh giải*, giữa nơi náo nhiệt tưng bừng nhất, người nào được chú ý hơn cả? Đáp: VâÌ’n la̬ Nhược Nghiên.

GiaÌ0 như nàng mới chỉ vừa đôi tám, nàng có thể vì tất cả những thứ phu̬ hoa ấy mà vui sướng và hài lòng chăng? Nhưng năm nay, nàng hai lăm tuổi rồi, nữ nhân hai mươi lăm tuổi hăÌ0n đã chín chắn lắm. Nàng đang nhìn đăm đắm vào trảng mây hồng vuÌ£t lướt qua phương trời phía tây. Ở tuổi này, nàng đã hiểu rằng cảnh phú quý tột đỉnh quanh mình vốn liền lạc đời đời với nỗi bất an.

Nỗi bất an thậm chí đã mọc nhánh quanh khóe mắt nàng – khóe mắt bên trái. Ở nơi ấy, thời gian vô tình vừa mới hằn lên một nét mảnh mai.

Từ ngày vết hằn bất an đó hiện lên, ánh mắt Nhược Nghiên lại đượm thêm một phần mị lực của nữ nhân đã chín mùi. Nàng lúc đầu còn chưa biết loại mị lực đó từ đâu mà có. Sau khi đã ôm trọn vẻ mê đắm này rồi, nàng mới chợt hiểu rằng: Nàng không muốn, thật lòng không muốn nó.

Nàng họ Tô, công hầu đặt cho nàng tên riêng là ⬞Giáng Thần”**.

Tô – Giáng – Thần, tên đẹp một cách u uẩn, não nùng, người cũng đẹp một cách não nùng, u uẩn.



2. Thích khách thứ tám

Khi mũi gai thứ tám đâm tới, Tô Giáng Thần muốn tránh cũng không tránh nổi.

Mắt nàng thấy mũi kiếm giống như gai độc, nhằm thẳng vào yết hầu của mình mà đâm tới. Thanh âm giao chiến đinh đinh đang đang vang bên tai, nhưng chúng tựa hồ chỉ để làm nền cho một kiếm đó thôi. Kiếm này là lời nguyền rủa oan nghiệt nhất của tất cả sự hỗn loạn chung quanh, không ai bảo vệ được cho nàng, bởi vì kiếm đó – trồi lên khỏi địa ngục, căn nguyên từ cừu hận.

Một kiếm phát xuất từ lòng đất, trước khi nó phóng ra, Tô Giáng Thần đang nghỉ chân ở “Cát Lão trà phòng” nơi ngoại thành. Nàng đang nâng tách trà Bích Loa Xuân. Đôi môi son được Chu công hầu nhất mực tán thưởng giờ đây đang chum chum một vòng khe khẽ thổi ra làm lá trà trong tách xoay tròn xoay tròn.

Sắc trà xanh biếc, tựa mảnh trời xuân.

Ngoài nàng ra còn có hai kiệu phu nghỉ ở cổng, sáu người hầu ngồi bàn bên phải, hai khoái đao hộ vệ đứng phía bên trái, một thị nữ đang xếp gọn lá bùa mà nàng mới thỉnh về sau khi dâng hương ở Cảm Nghiệp tự.

– Rốt cuộc nàng đã khấn khứa ước nguyện gì, không ai quan tâm mà cũng không ai biết được.

Những khách uống trà khác cũng trông thấy Tô Giáng Thần của Chu công phủ ghé chân lại đây, nhưng không ai dám đến gần. Đôi ba kẻ nhàn rỗi đứng xa xa ngắm nhìn, Cát lão nhân cười mủm mỉm đứng bên nồi nước sôi sùng sục trên bếp, đứa cháu mười bảy tuổi tên Tiểu Tái của lão đang chẻ củi bên cạnh. Ngoài cổng mới trồng một cây bạch dương nho nhỏ, cây hãy còn bé, dưới gốc toàn là đất mới.

Lúc đó trời vừa hửng sáng, đêm qua Tô Giáng Thần nghỉ tại Cảm Nghiệp tự – gia miếu của Chu công phủ. Mọi thứ sao mới mẻ quá đỗi, sinh khí tràn đầy, cây bạch dương mới trồng cũng thế.

Kiếm phát xuất ngay tại gốc bạch dương ấy, mảng đất mới tung lên, mũi kiếm lộ ra trước tiên rồi tiếng đinh đinh đang đang vang lên không ngớt, đám người bên mình Tô Giáng Thần đồng loạt chịu một trận mưa ám khí dầy đặc tấn công. Sau đó, thanh kiếm ấy nhắm nàng mà đâm, bàn lật, ghế đổ, đao kiếm chạm nhau tóe lửa. Kiếm ấy trực chỉ Tô Giáng Thần, đâm thẳng, tuyệt không dừng lại.

Đúng vào lúc đó, Tô Giáng Thần cảm thấy mọi thứ quanh mình phảng phất đều ngưng đọng lại – Đây là mũi gai thứ tám! Khi mũi gai này xuất hiện, tất cả tột đỉnh vinh hoa vây ráp quanh nàng như thể, như thể tan biến hết. Loáng thoáng âm thanh đôi bông tai và ngọc bội đung đưa chạm vào nhau do làn kiếm phong ập tới. Mọi thứ tựa hồ trở nên thật chậm rãi, chậm rãi. Mối hiểm nguy ẩn tàng dưới lòng đất cuối cùng đã lộ ra. Tô Giáng Thần cười khổ, đây là số mệnh – số mệnh đã an bài, nàng phải là nữ nhân bồi táng theo chính cái vinh hoa tột đỉnh ấy.



3. Cát lão nhân

Nếu không nhờ Cát lão nhân, chiếc cổ ngọc ngà mĩ lệ ưu nhã kia ắt hẳn đã bị xuyên thủng một lỗ rồi.

Tựa như cành hoa bị bàn tay ác độc bẻ gãy – có ai xao lòng tiếc thương cho giọt máu nhỏ xuống từ sinh mệnh của đóa hoa ấy chăng?

Tô Giáng Thần lòng sầu dạ khổ, tự nhủ: Ta không muốn! Tại sao lại bắt ta bồi táng theo mớ phú quý này chứ? Trường vinh hoa này đâu phải do ta lựa chọn, không phải. Ta chẳng qua chỉ nhờ dung mạo xinh đẹp thôi, chẳng qua chỉ ngẫu nhiên bị Chu công hầu nhìn vừa mắt thôi, chẳng qua chỉ là hầu gia ưa thích ta, thế thôi. Lẽ nào tất cả đều là sai lầm của ta?

Nàng thầm cười cay đắng: Trong kiếp số