The Soda Pop
Thích

Thích

Tác giả: Tiểu Đoạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321720

Bình chọn: 7.5.00/10/172 lượt.

iệc trồng hoa và quét tước trong biệt viện của Tô Giáng Thần. Từ khi hắn đến, hoa không tươi thắm hơn nhưng lá non thỏa sức sinh sôi. Chim không kêu nhiều hơn, nhưng bay lượn thật linh động. Gió đang mơn man qua kẽ tay hắn. Hắn rất ít nói, nhưng gió sợ hắn tĩnh mịch nên cố ý chơi đùa với hắn, lay động tà áo, xới tung đầu tóc. Trên lông mày hắn, gió quét lên sắc núi.

Đấy là một thanh niên cô độc. Chẳng mấy chốc, người trên kẻ dưới đều có ấn tượng tốt về hắn, bởi vì hắn là một kẻ trầm mặc, lại chẳng phiền nhiễu ai bao giờ.

Mười chín tuổi không còn là tiểu hài nữa rồi.

Người như vậy trong Chu công phủ đâu có mấy.

Do vậy, Tiểu Tái biến thành một làn gió không ai trông thấy . Ai cũng biết có hắn nhưng đều không rõ hắn ở đâu. Mọi người không thấy hắn đáng ghét, thậm chí còn có phần ưa thích, nhưng chẳng mấy ai nói gì về hắn .

Tiểu Tái trú tại biệt viện của Tô Giáng Thần.

Tòa viện này gọi là – Lê Hoa Viện.



3. Tiếc thương, như một con sâu bò mãi vào đáy tim một nữ nhân.

Tô Giáng Thần xem Tiểu Tái như tiểu đệ đệ. Dẫu sao thì gia gia hắn liều chết là để cứu nàng.

Thăm thẳm trong tâm tư nàng là niềm cô độc nên rất tình nguyện nhận người tiểu đệ đệ thế này.

Nếu không, đêm đó nàng cũng không vào nhà trồng hoa.

Khi nàng bước vào nhà trồng hoa, màn trúc như những chiếc sàng rây trải ánh trăng bạc đều đặn lên khắp phòng, rồi lại được hồn hoa bóng lá điểm hình lốm đốm.

Tiểu Tái đang ngủ say và ngủ ngoan, tấm chăn đắp lên thân hắn thật ngay ngắn, đúng là một tiểu đệ ngoan ngoãn. Lúc này, Tô Giáng Thần mới trông thấy một bàn chân hắn nhô ra ngoài chăn.

Bàn chân dưới ánh trăng.

Tô Giáng Thần muốn đắp chăn che cho hắn, bàn chân lạnh rất dễ cảm mạo, nhưng rồi nàng sững người lại.

Bàn chân này thật nhỏ nhắn, yếu ớt, thật sạch sẽ, thanh nhã nhô ra nằm đó. Một ngón chân khẽ nhếch lên, cổ chân phía trên cũng gầy đanh như vậy. Nó trắng nhợt lộ hẳn ra ngoài chăn như muốn nói điều gì, làm rung động nơi sâu thẳm nhất trong lòng Tô Giáng Thần.

Một giấc mộng trẻ thơ?

Tô Giáng Thần chợt thấy tim nhói đau.

Tiếc thương, như một con sâu bò mãi vào đáy tim một nữ nhân, tìm nơi mềm mại, yếu ớt nhất để cắn một nhát.

Không ai có thể tránh được, huống chi là nữ nhân.

Đau nhói đấy, mà lại có chút ẩn ý hạnh phúc.



* Tỉnh mộng rồi lầu cao cửa khóa, hoan ái tàn màn rủ đê mê (Mộng hậu lâu thai cao tỏa, hoan tỉnh liêm mạc đê mê): Tiểu Đoạn lấy từ câu đầu bài từ của Yến Kỷ Đạo (攏å! é) làm theo điệu Lâm Giang Tiên (临æ±xä»”) rồi ⬞sửa” chút xíu.

Nguyên thể:

梦å}楼台é«Üéï¼Ré&é å¸Üå¹”ä½}å~ã¬

å}»å¹´æÜ¥æ¨å´æ¥æ¶ã¬

落è`±äººç9¬ç«9ï¼Rå¾®é:¨ç!”åRé£~ã¬

è®°å¾小èÜ9åƝ见ï¼R两é!å¿’å­ç½è¡£ã¬

琵琶弦ä¸`说ç:¸æ¬ã¬

彿¶æÜ}æSƥS¨ï¼Ræ:¾ç&§å½©äºå½ã¬

Hán Việt:

Mộng hậu lâu thai cao tỏa, tửu tỉnh liêm mạc đê thùy.

Khứ niên xuân hận khước lai thì.

Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi.

Ký đắc tiểu bình sơ kiến, lưỡng trọng tâm tự la y.

Tỳ bà huyền thượng thuyết tương tư.

Đương thì minh nguyệt tại, tằng chiếu thải vân quy.

Tạm dịch thơ:

Mộng rã rời lầu cao cửa khóa, rượu tỉnh rồi màn rủ lắt lay.

Lòng hận mùa xuân năm trước.

Hoa rơi mình ta đứng, oanh yến lượn thành đôi.

Nhớ lúc xưa lần đầu gặp gỡ, đôi tim như tơ lụa mỏng manh.

Dây tỳ bà lên lời tình tự.

Khi ấy trăng chiếu tỏa, chiếu cả vạt mây bay. Tử Sĩ1. Thây người là gaiThích khách đó bị khiêng vào trong Chu công phủ.Sáng sớm, gia nhân Chu công phủ mở cổng lớn của ngoại viện liền trông thấy y đứng trước cổng, hình dong phiêu phất trong sắc trời loang lổ mờ đục.Mặt y cũng mờ đục như vậy.Y nói: “Ta đến đưa thư.”Gia nhân của Chu công phủ vội vàng đi bẩm báo. Sau đó, một gia nhân khác lưu lại ở cổng trông thấy y lôi ra một viên thuốc màu xanh rồi nuốt lấy.Sau đó, y đứng cứng đơ không nhúc nhích.Khi thị vệ Chu công phủ ra mời y vào, y vẫn bất động, không nói nửa lời.Đến khi thị vệ cẩn thận sờ nắn thân thể y mới phát hiện ra cơ thịt y đã cứng đờ. Đây là loại độc dược gì vậy? Lại còn có loại độc tính mãnh liệt đến thế sao! Chỉ trong nháy mắt khiến cơ thịt người ta cứng đờ, còn người – thì đã chết đứng rồi.Tư thế chết đứng đó có thể do tâm ý không cam chịu cùng lòng thù hận.Vì vậy y được khiêng vào trong Chu công phủ, đặt ở Bách Trượng sảnh bên trong Thiên Hộ Môn.Ở Bách Trượng sảnh, sắc mặt Chu công hầu cũng đã tái xanh.Đây là mũi gai thứ chín rồi. Chiến thư mà cai gai thứ chín này mang đến chỉ có mấy câu mơ mơ hồ hồ: Mãnh hổ Đông Sơn ăn thịt người mãnh hổ Tây Sơn không ăn thịt người mãnh hổ Nam Sơn không ăn thịt người mãnh hổ Bắc Sơn ăn thịt người. Không đài đầu, không lạc khoản * Chu công hầu không hiểu, Uất Trì Bãi đứng gần bên cũng không hiểu, không ai hiểu cả. Thích khách này mặt dầu đã xám xanh nhưng là kẻ đầu tiên thấy được dung mạo.Nhưng dung mạo lại xanh.Xanh tới mức như không có mặt mũi.Chu công hầu nổi giận, rút bội kiếm ra, đâm ngay một nhát lên thi thể.Tổng quản Công hầu phủ là Uất Trì Bãi đột nhiên kêu lên: “Cẩn thận!”Nhưng đã không kịp rồi, một kiếm đâm xuống, thân thể thích khách tung tóe máu xanh. Chu công hầu sững người, vô thức