
ày đã không thể coi thường được.Chẳng qua, hắc hắc, dựa vào một chút đó mà muốn đánh đổ ta, chỉ là mộng hão!Đáng sợ là câu nói tiếp theo của đầu mục do thám Lệnh Hồ Vu. Gã xem xét bức thư tử sĩ kia mang đến rồi nói: “Thư này không phải đưa cho công hầu đâu.”Chu công hầu ngạc nhiên.Lệnh Hồ Vu cười lạnh nói: “Hắn dùng cách này để truyền tin cho nội gián. Có thể bọn chúng không có cách gì để liên lạc với nội gián bởi vì dùng phương thức nào cũng đều tồn tại kẽ hở, sẽ nguy hiểm cho nội gián, vậy nội gián hẳn vô cùng quan trọng đối với bọn chúng.”“Do vậy, hắn lựa chọn phương thức truyền tin tráng liệt này. Tin tức kiểu như vậy, chỉ cần là người trong Chu công phủ chắc chắn phải biết được, tên nội gián ấy cũng không thể không nghe.”“Hắn sẽ hành động theo kế hoạch vạch sẵn từ trước. Vấn đề là – chúng ta tựa hồ vĩnh viễn không cách nào xác định được nội gián là ai.”Chu công hầu vừa nghe vừa cau mặt. Lệnh Hồ Vu mang tới một con bồ câu trắng, chân nó treo một ống rỗng, lòng ống vừa đủ chỗ nhét một cuồn giấy mỏng. Xem ra nhiệm vụ của con chim này đã chấm dứt khi bị Lệnh Hồ Vu bắt được. Gã không thâu tóm được tin tức tình báo, chỉ có thể chặt đứt tuyến truyền tin này thôi.Lệnh Hồ Vu nói: “Bồ câu này nuôi trong phủ.”Chu công hầu chậm rãi nhận lấy con bồ câu, trầm tư giây lát rồi mười ngón tay dụng lực không chút do dự, lão chỉ dùng lực rất nhỏ, vừa đủ để bóp chết con chim.Sau đó lão nói: “Bất kể là trong phủ ngoài phủ, nhà trước nhà sau, thêm cả nội ngoại ba mươi bốn viện, cùng với văn võ cửu đường, từ ngày hôm nay, toàn bộ loài có lông vũ đều -”“Giết hết!”⬃4. Cuốc trồng hoaTrong Chu công phủ đã không còn tiếng chim kêu.Lê Hoa Viện chìm trong sự tĩnh lặng.Tâm tư của Tô Giáng Thần lại càng tĩnh lặng hơn nữa. Trời sắp vào thu, Tiểu Tái vào phủ vừa được nửa năm, con chim anh vũ nơi hành lang được hắn dạy cho nói ba chữ “Tô – cô – nương”, một đôi bạch hạc đập cánh tập múa, ngay cả lũ vịt trời ngoài viện cũng đã quen với việc được Tiểu Tái cho ăn.Nhưng chỉ trong một giờ đồng hồ, sau khi Chu công hầu hạ lệnh, tất cả đã không còn gì nữa.Nhớ lại ngày hôm ấy, nàng có việc phải tới tòa nhà chính, vừa hay trông thấy Chu công hầu bóp chết con chim bồ câu và cả chút ánh sáng cuối cùng trong mắt nó nữa.Đó là ánh mắt đau thương, vô vọng, rúm ró.Tô Giáng Thần khi về liền gục mình trên giường nức nở khóc thầm. Nàng không cứu được nó, không cứu được nó! – Cái ánh mắt ấy dường như là nét nhạo báng cuối cùng với thế giới này, một lòng thuần khiết, một lòng trẻ thơ, một vòng bay lượn, một vòng mộng mơ, đã chấm dứt, chấm dứt như vậy.Còn cái bàn tay to lớn ấy, từng vuốt ve cổ nàng, ngực nàng, eo nàng, nhũ phong của nàng, cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, xiết chết con chim.Lão chẳng phải đã nói rằng nhũ phong của nàng cũng là một đôi bồ câu nhút nhát sao? Nàng vừa nghĩ đến điều này là cảm thấy toàn thân run lên. Chúng là một đôi bồ câu, trên đầu còn có một đôi mỏ đã cứng lên vì bị kích thích, – nhưng nó không mổ thoát ra khỏi sự nhào nắn của bàn tay quyền thế, bàn tay số phận đang ngày càng gia tăng áp lực được.Tô Giáng Thần nhớ lại tình thế khi nàng vừa mới vào phủ.Lúc ấy, nàng vừa trồng xong một vườn hoa, rất tốt tươi, tươi thắm hơn những luống hoa khác. Năm ấy Tô Giáng Thần mười ba tuổi, nàng mới vui vẻ làm sao, yêu đời làm sao. Mỗi đêm, vườn hoa ấy đều nở ra những ngọn lửa xinh tươi, rất đẹp, rất diễm lệ, ngay cả Chu công hầu cũng rất thích thú.Nàng lúc đầu hoài nghi miếng đất này có gì bí mật, dưới lớp đất này nhất định phải có bảo vật chi đó. Đến một ngày, nàng lặng lẽ dùng một chiếc cuốc nhỏ để đào đất lên.– Đào xuống ba thước, toàn là xương trắng!– Cửa đột nhiên bị mở toang!Tô Giáng Thần kinh sợ: “Ai đó?”Là Chu công hầu. Lão vỗ vỗ lên má nàng: “Mĩ nhân ơi, ba tháng tới đây ta không thể tới chỗ nàng được. Trong ba tháng ấy ta buộc phải kỵ chuyện phòng the, nàng chắc sẽ tĩnh mịch lắm.”Trong mắt lão ẩn chứa vẻ cười cợt. Đây là nữ nhân do lão nuôi dưỡng, lão yêu thích nàng, tự hào, sủng ái nàng hơn những kẻ khác. Bọn họ từng trải qua biết bao lần hoan lạc đê mê, nàng chính là vật săn bị lão chinh phục được. Chu công hầu mỉm cười nghĩ vậy, nhưng nhìn ở góc độ khác, dưới vẻ cười cợt là sự cao ngạo. Ba tháng, sau ba tháng lão có thể đã giải quyết hết tất cả. Phú quý vẫn là phú quý tột đỉnh – nhưng còn bạch cốt, có ai từng nghe nói tới xương trắng sống lại chưa?⬃5. Trong núiTrong núi, có người đang tổ chức họp kín. Một cuộc bàn bạc bí mật nơi rừng rậm che trời, gai góc ngập đất.“Nợ đã đòi rồi ?”Một lão nhân gật đầu.“Đòi được hay không còn phải xem ý trời nữa.”Hai mươi mấy người đều ngước đầu lên nhìn trời.Trời đất bất nhân, coi vạn vật tựa chó rơm, nhưng, ông hãy mở mắt ra nhìn một lần được không? Chỉ một lần này thôi.“Lão cửu đã thành công chứ?”Một lão nhân gật đầu: “Hắn là một hảo hán tử, ngạnh hán, trước khi chết còn cắn Chu công hầu một nhát, đến răng còn cắm vào chân Chu công hầu.”“Đấy là loại độc buộc cơ thể phải kiêng kỵ, vậy trong ba tháng Chu công hầu phải tránh nữ sắc, không thể làm chuyện phòng the được.”“Chúng ta cần chính là điều này.”Giọ