
n nhau. Hôm nay dù có chết cũng nên chết một chỗ. Huống chi chưa hẳn chúng ta
nhất định sẽ chết ?
Hán tử mặt sẹo cười nhạt nói:
– Trương Viễn Đình ! Lệnh ái nói rất đúng ! Làm sao cô ta có thể đi được chứ ?
Thôi được, nể mặt lệnh ái bây giờ ta sẽ đổi ý, chỉ hỏi người mà không hỏi vật.
Thiết Phiến Xảo Khách, người mới được hán tử mặt sẹo gọi là Trương Viễn Đình
ngờ vực hỏi:
– Các hạ vừa nói rằng chủ nhân Hàn Tinh chỉ hỏi vật mà không hỏi người…
Hán tử mặt sẹo ngắt lời:
– Đúng là thế ! Nhưng ngươi không làm cho chủ nhân Hàn Tinh câu trả lời mãn ý
nên ta tự tiện đổi.
– Các hạ, ngay cả vật đó tôi còn chưa biết thất lạc ở đâu thì sao còn có thể biết
người ?
Hán tử mặt sẹo trừng mắt quát:
– Trương Viễn Đình ! Ta đã tự mình đổi ý để cho ngươi một cơ hội.
Trương Viễn Đình như không nghe nói iếp:
– Đã mười tám năm trôi qua …Đó là khoảng thời gian không phải ngắn, chỉ sợ
người cũng đã chết …
– Dù chết hay sống thì cũng phải có tin tức chứ. Hoặc họ đã đi theo hướng nào …
– Nếu Trương mỗ biết tin tức thì đã không nói thế …
– Trương Viễn Đình ! Ta nhớ lúc nãy ngươi nói một câu rằng nếu ngươi tham tiền
tài của ngươi khác thì đã phú quý phát tài từ lâu. Câu đó chỉ việc gì?
Trương Viễn Đình biến sắc nói:
– Đó là Trương mỗ chỉ thuận miệng thôi …
Hán tử mặt sẹo cười nham hiểm:
– Ta lại không nghĩ thế ! Trương Viễn Đình ! Bây giờ ngươi hãy lựa chọn đi !
Người cũng được, vật cũng được. Ngươi chỉ cần trả lời một trong hai việc đó, đừng để ta
phải về không !
Trương Viễn Đình nghĩ ngợi một lúc rồi cúi đầu nói:
– Thôi được ! Xin các hạ chờ ở đây ba ngày. Sau đó tôi sẽ xin hai tay dâng vật đó
lên cho các hạ .
– Hắc hắc ! Trương Viễn Đình ! Ngươi đã gần năm mươi tuổi, ta cũng không còn
trẻ trung gì nữa, đừng xem ta như đứa trẻ lên ba ! Chẳng cần ngươi hai tay dâng vật ấy
cho ta, chỉ cần nói nó ở đâu là được.
Trương Viễn Đình ngẩng lên nói:
– Không phải là tôi muốn giấu giếm gì, cũng không phải định giở trò lừa dối. Chỉ
là vật ấy một mình Trương mỗ mới có thể lấy được thôi.
– Chẳng lẽ ngươi có uy quyền hơn cả Hàn Tinh ?
– Không phải thế ! Các hạ hiểu lầm rồi. Trương mỗ đã giao vật đó cho người
khác, chỉ khi Trương mỗ đến vị đó mới chịu giao vật ra.
Hán tử mặt sẹo à một tiếng gật đầu nói:
– Thì ra thế …Nhưng không sao. Ta sẽ tự nguyện cùng đi với ngươi một chuyến …
– Các hạ thật là …Hàn Tinh đã hiện chẳng lẽ còn sợ Trương mỗ dám trốn hay
sao?
Hán tử đanh giọng hỏi:
– Trương Viễn Đình ngươi đã bao giờ nghe nói có ai dám chần chừ hoặc nài nỉ
trước Hàn Tinh chưa?
Trương Viễn Đình hoảng sợ đáp:
– Thôi được ! Trương mỗ đành tuân lệnh …
Chợt nghe thiếu nữ từ sau lưng Trương Viễn Đình quát lên:
– Thật là hiếp người quá mức ! Được rồi ! Để ta xem chiếc Hàn Tinh này có gì
mà ghê gớm thế?
Thiếu nữ nói xong vươn bàn tay ngà ngọc ra định chộp lấy vật hình ngôi sao nằm
lóng lánh trên bàn.
Trương Viễn Đình thất sắc quát to:
– Nha đầu to gan !
Dứt lời phóng chưởng đánh vào cánh tay thiếu nữ đang chộp tới.
Thiếu nữ không ngờ phụ thân lại xuất thủ đối với mình như vậy, và dù có đề
phòng cũng không tránh được, chỉ nghe bịch một tiếng, thiếu nữ bị đánh ngồi bệt
xuống đất, mặt tái mét, đưa mắt oan ức nhìn phụ thân.
Trương Viễn Đình không thèm đếm xỉa đến nhi nữ, run giọng:
– Tiểu nữ ngu dại vô tri mạo phạm đến Hàn Tinh …
Hán tử mặt sẹo cười nhạt nói:
– Một vị cô nương lớn tướng, nếu lấy chồng sớm thì đã thành phu nhân rồi mà
còn ngu dại vô tri sao? Trương Viễn Đình ! Ngươi giáo huấn con cái như vậy đó ư ?
Trương Viễn Đình run bắn, cúi đầu chịu tội.
Hán tử mặt sẹo chỉ cười mát không nói gì.
Đột nhiên thiếu niên tuấn mỹ lên tiếng:
– Vật này sắc lắm, nữ nhân không nên cầm. Còn tại hạ có thể !
Y vừa nói vừa xuất thủ rất nhanh chộp ngay chiếc Hàn Tinh.
Trương Viễn Đình ngẩng phắt lên, chợt há hốc miệng.
Thiếu niên để chiếc Hàn Tinh vào lòng bàn tay dụng lực nắn một lúc, lập tức
năm cạnh thép sắc như mũi kiếm hình ngôi sao biến thành một khối tròn nhỏ sáng lấp
lánh.
Thiếu niên nhìn quả cầu trong tay cười nói:
– Không ngờ chiếc Hàn Tinh này lại mềm như thế !
Hán tử mặt sẹo biến sắc đứng bật ngay dậy quát:
– Ngươi …thật cả gan…
Thiếu niên tuấn mỹ mắt phát hàn quang nói:
– Ngồi xuống !
Không thấy y có cử động gì, nhưng hán tử mặt sẹo kêu lên đau đớn ngồi phịch
xuống ghế, trán toát mồ hôi, đôi mắt mở to kinh hoàng nhìn thiếu niên.
Thiếu niên tuấn mỹ làm như không có chuyện gì, mân mê chiếc Hàn Tinh đã
biến thành quả cầu nhỏ trong tay cười hỏi:
– Đây chính là Hàn Tinh uy chấn thiên hạ khiến hắc bạch lưỡng đạo đều phải
kinh hồn táng đởm ư ?
Hán tử mặt sẹo không biết mắc phải chứng bệnh gì, thiểu não gật đầu.
Thiếu niên lại hỏi:
– Ngươi câm hay sao? Nói đi !
Hán tử mặt sẹo vội vàng đáp bằng giọng nhẫn nhục:
– Dạ ! Chính là Hàn Tinh !
– Ngươi phụng mệnh của chủ nhân Hàn Tinh đến đây?
– Dạ !
– Hắn cần tìm vật gì và tìm ai?
Hán tử mặt sẹo cắn chặt đôi môi run rẩy không đáp.
Thiếu niên tuấn mỹ trừng mắt hỏi:
– Thế nào ? ngươi câm hay điếc?
Hán tử mặt sẹo rên lên một tiếng nữa