
g ta đâu !
– Đương nhiên là không rồi. Nhưng trước mắt chúng chưa thể làm gì …
Chưa dứt câu thì lại nghe có người hừ một tiếng.
Trương Viễn Đình biến sắc, nhớn nhác nhìn quanh, nhưng không phát hiện được
có ai khả nghi.
Lão nghiến răng lấy trong túi ra một vật giúi vào tay nhi nữ, gấp giọng:
– Hài nhi, hãy cầm lấy vật này ! Hãy cất cho kỹ, vật này có quan hệ rất trọng
đại, không được làm mất ! Hãy tìm đến một lão nhân chột mắt, mất một chân một tay.
Khi nào tìm được thì đưa vật này cho vị đó là được. Trước mặt là ngã tư lợi dụng đông
người, con đi về phía đông, cha đi về phía tây, may ra thoát được một người …
Trương Tiêu Lan nhỏ lệ nói:
– Không đâu cha ! Nếu có chết thì chúng ta cùng chết.
Trương Viễn Đình nghiêm giọng :
– Lẽ ra cha đã chết từ lâu. Con biết vì sao cha gắng sống đến bây giờ không ?
Chính là vì vật này. Nếu chúng ta cùng chết thì mấy chục năm chịu khổ sống thừa của
cha chẳng uổng phí mất ư ? Hãy nghe cha, hài nhi !
Trương Tiêu Lan run giọng hỏi:
– Cha ! Sao nỡ nhẫn tâm thế ?
– Cần phải nghiến răng lại con ! Không còn cách nào khác !
– Nếu vậy thì cha cầm vật này mà đi tìm gặp lão phế nhân đó, để con …
Trương Viễn Đình quát khẽ:
– Nói bậy ! Cha đã nói rồi, năm xưa cha đáng chết, thế mà đã sống thêm bao
nhiêu lâu …Hơn nữa chúng chỉ lưu ý đến cha thôi chứ không quan tâm đến con đâu.
Người chúng định tìm là cha chứ không phải con. Nào, đến ngã tư rồi, đi nhanh lên !
Lão định đẩy nữ nhi ra nhưng vừa ngẩng lên nhìn đã sửng sốt đứng chết lặng, tay
cũng buông Trương Tiêu Lan ra.
Trên cả hai lối rẽ tả hữu hai bên đều có hai tên trung niên hán tử bận hắc y, sắc
mặt lạnh lùng hung ác đứng bất động, trên ngực áo cài một ngôi sao hình năm cánh
sáng lóng lánh.
Phía sau lại có người hừ một tiếng lạnh lùng và đầy đe dọa như trước.
Không cần quay lại, Trương Viễn Đình cũng biết phía sau có một tên khác đồng
bọn với hai tên đem Hàn Tinh kia vốn theo dõi hai người từ lâu, liền gượng trấn tĩnh lại
chua chát nói:
– Hài nhi, chúng ta không thể rời nhau được nữa rồi ! Xem ra chúng định truy tận
sát tuyệt, quyết không tha nhân mạng nào.
Dứt lời kéo tay nhi nữ tiến thẳng lên phía trước.
Tuy chỉ có lối đi duy nhất nhưng Trương Viễn Đình không phải nhắm mắt đi theo
mà không nghi ngờ, lòng vẫn cảnh giác.
Quả nhiên đi được một quãng không xa, ông ta thốt lên:
– Hỏng rồi ! Hài nhi, chúng ta đã chui vào rọ !
– Thế nào cha ?
– Hai bên có địch, sau lưng cũng có địch, chỉ phía trước là không có, con thử nghĩ
xem !
– Vậy chúng ta rẽ vào một căn nhà nào đó …
Trương Viễn Đình lắc đầu:
– Dù dọc phố này có khách điếm hay tửu quán cũng vô dụng. Đó là chỗ lợi hại
của chủ nhân Hàn Tinh. Trong trường hợp này không còn cơ may nào nữa !
Trương Tiêu Lan thản nhiên nói:
– Chúng ta vẫn còn một cách.
Trương Viễn Đình vội hỏi:
– Cách nào?
– Đành phải liều mạng thôi !
Trương Viễn Đình thấy ba phía đều có địch, hiển nhiên chúng cố ý dồn hai cha
con vào rọ, tình thế xem ra không còn hy vọng thoát hiểm nữa, đành gật đầu cười thảm
nói:
– Đúng thế ! Chỉ còn cách liều mạng thôi.
Đường phố mỗi lúc mỗi vắng không bao lâu đã thấy một bức tường chắn ngang,
dưới chân tường là một đập nước cao cỏ mọc rậm rạp.
Trương Viễn Đình nói:
– Hài nhi, đường đến đây là hết rồi, chuẩn bị đi.
Trương Tiêu Lan bình thản đáp:
– Con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Chúng ta chưa về nhà, trong người có mang vật gì
đâu?
– Tốt lắm, chúng ta cứ thử vận khí xem ! Nếu may mắn thì có thể diệt được một
tên.
Nói xong mấy câu đã tới đập nước.
Trên đập nước có một hắc y nhân cao lớn đứng quay mặt vào tường, lưng hướng
về cha con Trương Viễn Đình dáng vẻ thâm trầm trông rất đáng sợ.
Hai người vừa dừng bước thì cả hai bên tả hữu đều hiện ra hai tên hắc y nhân
dáng người tầm thước, vẻ mặt lạnh lùng hiểm ác.
Không cần quay lại cũng biết phía sau họ nhất định còn có một tên nữa.
Như thế chẳng phải họ đã chui đầu vào rọ là gì ?
Hắc y nhân cao lớn đứng trên đê không quay lại, cất giọng lạnh lùng hỏi:
– Có phải ngươi là Thiết Phiến Xảo Khách Trương Viễn Đình không?
– Không sai ! Các vị là …
Hắc y nhân quát to:
– Còn chưa mau quì xuống chịu chết sao?
Lời vừa dứt, Trương Viễn Đình cảm thấy có hai luồng chỉ phong bắn thẳng vào
khuỷu chân mình khiến lão không kịp tránh, hai đầu gối nhức buốc không đứng vững
được đành quì xuống.
Trương Tiêu Lan kinh hoảng kêu lên:
– Các ngươi sao dám bức hiếp người …
Rồi một tay đỡ lấy phụ thân, tay kia vung lên.
Một chùm tia sáng xanh nhằm thẳng hắc y nhân cao lớn đứng trên đê bắn thẳng
tới.
Chợt sau lưng Trương Tiêu Lan có người “hừ” một tiếng, nhưng hắc y nhân cao
lớn quát:
– Không được đụng đến cô ta ! Chỉ mấy chiếc ngân châm thảm hại này mà cũng
dám múa rìu qua mắt thợ.
Hắn nói xong hơi khom người, đã thấy những chiếc ngân châm chỉ nhỏ bằng sợi
lông trâu màu óng ánh rơi cả xuống đất.
Hắc y nhân cao lớn quay lại, chỉ thấy hắn mặt dài như ngựa với đôi mắt hõm sâu
phát ra những tia sáng lạnh lùng tàn nhẫn, chiếc mũi khoằm như mỏ cú và đôi môi
mỏng hiểm trá.
– Cô nương có b