Insane
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327230

Bình chọn: 7.00/10/723 lượt.

ản lĩnh nào kinh nhân nữa không ?

Trương Tiêu Lan căm phẫm đáp:

– Chỉ hận là ta không mang theo kiếm.

Hắc y nhân cười nói:

– Ta cũng không có kiếm trên người, cả bốn chúng ta xưa nay không mang theo

một tấc sắt, nếu không đã cho cô mượn.

Trương Tiêu Lan hừ một tiếng hỏi:

– Cha con chúng ta có chỗ nào đắc tội với chủ nhân Hàn Tinh mà bị các ngươi …

Hắc y nhân ngắt lời:

– Tiểu cô nương, cô không có tội gì đâu, và chủ nhân Hàn Tinh sẽ không động

đến cô.

– Nhưng hắn muốn giết cha ta thì khác gì giết ta đâu?

– Đương nhiên khác nhiều chứ ! Hắn chết còn cô nương được sống, như vậy là

khác nhiều rồi.

– Nhưng cha ta có tội gì?

– Tiểu cô nương ! Có rất nhiều việc mà cô nương chưa biết.

– Nhưng ta biết rõ một điều là chủ nhân Hàn Tinh rất hung bạo tàn ác, cậy thế

hiếp người.

Hắc y nhân biến sắc lạnh giọng:

– Cô nương chỉ mới tí tuổi đầu mà gan mật không nhỏ, dám mạo phạm đến cả

chủ nhân Hàn Tinh .

– Hừ ! To gan hay nhỏ gan gì thì trước sau cũng phải chết, can gì mà không dám?

– Cô nương muốn chết nhưng chủ nhân Hàn Tinh lại không để cô chết đâu tiểu

cô nương, thôi đừng dây dưa nữa, hãy ngoan ngoãn theo chúng ta .

Lúc đó chợt nghe Trương Viễn Đình lên tiếng:

– Khoan đã !

Hắc y nhân mặt ngựa hỏi:

– Trương Viễn Đình ! Ngươi có điều gì trăn trối nữa?

– Tôi nguyện chịu mọi sự xử trí của chủ nhân Hàn Tinh, chỉ xin bốn vị nể tình mà

thả tiểu nữ ra …

Hắc y nhân ngắt lời:

– Ngươi quên những chuyện đó đi ! không được đâu.

– Nếu các ngươi không chịu thả nhi nữ ta ra thì chủ nhân Hàn Tinh sẽ vĩnh viễn

không bao giờ lấy được chiếc hộp gỗ bằng tử đàn hương đó.

Hắc y nhân cười thâm độc:

– Chết đến nơi mà ngươi còn dám bất kính đối với chủ nhân Hàn Tinh.

Dứt lời vung tay tát mạnh.

Nghe “bốp” mỗi tiếng, trên mặt Trương Viễn Đình lập tức hiện rõ năm vết ngón

tay đỏ lựng, máu mồm máu mũi hộc ra.

Xong hắn ra lệnh:

– Đưa đi !

Trương Tiêu Lan vô cùng thống khổ, nghiến chặt răng định lao vào tên hắc y

nhân thì chợt thấy cổ tay bị chộp cứng.

Vừa lúc ấy có tiếng quát sang sảng vang lên:

– Các ngươi làm gì thế?

Cách đó chừng mười trượng, có một bạch y khách không biết xuất hiện từ lúc nào

đang đứng tựa lưng vào cửa thành.

Bạch y khách chừng độ hai mươi tuổi, mình cao dong dỏng, mi kiếm mày

phượng, dung mạo rất tuấn tú, phong thái đĩnh đạc đứng như ngọc thụ lâm phong, trên

đời khó tìm được thiếu niên thứ hai nào anh tuấn như thế.

Chỉ có bộ y phục là may bằng vải thường, cũng không thể nói là còn mới.

Không ai thèm lưu tâm đến tên quái khách cũng như sự xuất hiện của Bạch y

khách.

Tên hắc y nhân thấp lùn chộp được uyển mạch của Trương Tiêu Lan rồi xuất chỉ

điểm vào khúc trì huyệt thiếu nữ .

Nhưng lạ thay, tuy hắn đã xuất chỉ nhưng không sao điểm tới được bởi vì ngay

bên hắn đã xuất hiện một người và mới vừa xuất chỉ thì tay Hắc y nhân thấp lùn đã bị

người kia giữ lấy.

Người đó chính là Bạch y khách.

Không ai phát hiện ra Bạch y khách đã đến đó bằng cách nào, kể cả Hắc y nhân

cao lớn đứng bên bờ đập cũng thế.

Tất nhiên với khoảng cách mười trượng, một cao thủ bình thường chỉ cần chớp

mắt là đến nơi, không có gì lạ.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là không ai thấy Bạch y khách cử động chỉ thấy

đứng sờ sờ như ma hiện, và cũng không thấy cử động gì đã túm được tay Hắc y nhân

thấp lùn, khinh công và bản lĩnh như thế cũng đủ kinh nhân rồi.

Hắc y nhân cao lớn biến sắc, nghiến răng xuất chưởng đánh tới.

Bạch y khách cười nhạt, vận lực đẩy tên Hắc y nhân thấp lùn hứng lấy chưởng

lực.

Tên cao lớn kinh hoảng vội vàng thu chưởng lực, tuy vậy vẫn còn dư lực khiến

Hắc y nhân thấp lùn kêu lên một tiếng, bị chưởng tên đầu đảng đánh bật về phía sau

ngã đập mặt xuống đất.

Bạch y khách lạnh giọng:

– Các ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.

Hắc y nhân cao lớn chỉ tay vào ngôi sao năm cánh màu trắng bạc sắc lạnh trên

ngực áo hỏi:

– Ngươi biết đây là gì không ?

Bạch y khách lãnh đạm trả lời:

– Không biết !

Hắc y nhân cao lớn nổi giận quát to:

– Ngươi thật đáng chết!

Hắn vừa quát xong một tiếng thì hắc y vóc người trung đẳng xông tới vung song

chưởng đánh thẳng tới Bạch y khách.

Bạch y khách nhíu mày nói:

– Ngươi thật là định tìm cái chết ?

Rồi giơ tay phất nhẹ.

Tên hán tử vừa lao tới chợt thấy một luồng kình lực vạn cân ập vào ngươi, rú lên

một tiếng, toàn thân bật ngược, lại xa tới hai trượng rơi phịch xuống bất động.

Tên hắc y nhân cao lớn thấy vậy biến sắc quát:

– Ngươi dám giết Hàn Tinh tứ sứ giả sao?

Bạch y khách trầm tĩnh rả lời:

– Đừng cuống lên ! Hắn chưa chết đâu, chỉ mới ngất đi mà thôi. Trả lời đi đừng

để ta đả thương thêm một tên thứ hai nữa.

Tên hắc y nhân cao lớn chưa có phản ứng gì thì tên hán tử tầm thước trung bình

còn lại lao tới sau lưng Bạch y khách không một tiếng động, xoè cả mười ngón tay với

bộ móng sắc như lưỡi câu nhằm vai chộp xuống.

Bạch y khách như sau lưng có mắt, không cần quay lại xuất một chỉ điểm ngược

lại.

Trảo của hắc y nhân chưa kịp chộp tới vai đối phương thì hắn đã hộc lên một

tiếng, miệng phun máu thành vòi đau đớn ôm lấy ngực lùi lạ