
y, tất nhiên là
bằng thứ lụa tốt.
Hiển nhiên trên kiệu phải là một vị cô nương hoặc mệnh phụ rất quyền quý.
Bạch y khách lại nhìn thanh y thiếu nữ hỏi:
– Cô nương, trên kiệu có phải là một vị phu nhân thuộc hoàng tộc không ?
– Ai nói vậy chứ? Không phải !
Bạch y khách lại hỏi:
– Như vậy tất là một vị quan phụ mẫu bổn địa?
– Ngươi nói hồ ngôn gì thế ? Cũng không phải mà là …
Bạch y khách ngắt lời:
– Đã không phải vị phu nhân của hoàng tộc, cũng chẳng là quan phụ mẫu ở bổn
địa thì có quyền gì bắt người phải tránh đường?
Thanh y thiếu nữ ngẩng ra giây lát rồi quắc mắt hỏi:
– Tuy không phải phu nhân thuộc hoàng tộc hay quan phụ mẫu bản địa gì cả,
nhưng người ta đã bảo ngươi tránh đường thì ngươi cũng phải tránh.
Bạch y khách cười nhạt đáp:
– Nếu thế tôi sẽ không tránh xem cô nương làm gì?
Thanh y thiếu nữ giận tái mặt nói:
– Chẳng trách gì ngươi dám hành động hạ tiện vô sỉ như thế, nguyên là ngươi ăn
phải gan trời ! Được để xem ngươi có bao bản lĩnh.
Nói dứt lời cung chưởng nhằm thẳng mặt Bạch y khách đánh sang.
Bạch y khách nói:
– Há miệng chửi người lại đưa tay đánh người, một vị cô nương mà không biết
phải trái gì cả.
Rồi vung tay đỡ.
Thanh y thiếu nữ giống như chưa nghĩ ra điều gì vội thu chưởng mở to mắt ra nhìn
đối phương.
Bạch y khách thấy lạ cũng thu chưởng, bất giác nhoẻn miệng cười.
Thiếu nữ đỏ mặt hỏi:
– Ngươi cười gì chứ? Thật là trơ tráo … có gì đáng cười đâu ?
– Cô nương, hãy để tôi giải thích một vài lời. Có người xuất thủ đánh tôi phải
phản thủ tự vệ là phản ứng tất nhiên. Lúc đó tôi chưa nhận ra người đánh mình là một
vị cô nương nếu không …
– Ngươi nói không thấy, vậy đôi nhãn châu thô lố của ngươi bỏ đi đâu chứ? không
phải sờ sờ trên trán đó sao? Hay ngươi mù ?
Bạch y khách cười đáp:
– Nói thực tình tôi không thấy cũng không nghe cô nương gọi. Tin hay không tùy
cô nương, nhưng dù thế nào cũng xin cô nương bớt miệng chửi người đi ! Tôi chỉ nhịn
đến thế, nếu tiếp tục xuất khẩu thương nhân thì đừng trách người không khách khí.
Rồi hướng sang chiếc kiệu cao giọng nói:
– Các hạ là chủ nhân, thấy rõ hạ nhân chửi người mà vẫn làm như không nghe
không thấy, người trong phủ dạy thuộc hạ thế nào vậy chứ ? Nếu vị cô nương này tiếp
tục chửi nữa ta quyết không khách khí đâu. Có lời trước để các hạ lượng thứ.
Chỉ nghe trong kiệu vang ra giọng nói thánh thót:
– Không những ngươi to gan lớn mật mà ăn nói cũng lợi hại lắm.
Dám đoán đó là nữ nhân còn trẻ.
Bạch y khách ngơ ngác nói:
– Cô nương quá khen …
Người trong kiệu cười hỏi:
– Ngươi cho rằng ta khen ngươi ?
Bạch y khách khinh khỉnh nói:
– Thì không phải như vậy !
– Ngươi có biết mình là người duy nhất trên thế thượng không chịu tránh kiệu ta
mà còn là người duy nhất dám gây chuyện với người của ta không ?
Bạch y khách cười nhạt nói:
– Tôi cho rằng đường là của chung, ai cũng có thể đi được. Các hạ đã không phải
hoàng thân quốc thích, cũng không phải tri huyện, kiệu đi phía kiệu, người đi đường
người chẳng việc gì phải tránh. Còn việc gây sự thì tôi không nghĩ rằng mình gây
chuyện trước, cứ đúng tình phải lý thì được .
Nữ nhân trong kiệu nói:
– Ta tuy không phải hoàng thân quốc thích hoặc tri huyện nhưng những người đó
còn lâu mới bằng được ta, ngươi biết chưa?
– Tôi không hiểu cô nương muốn chủ ý việc gì?
– Ngươi muốn hiểu không ?
Bạch y khách đáp:
– Tôi không muốn và thấy không nhất thiết phải hiểu.
– Nếu vậy thì ta không nói nữa. Cho dù thế nào ta cũng không muốn để cho ngươi
nghĩ rằng tỳ nữ của ta không có gia giáo hay môn quy, bởi thế ta nhận sai. Tiểu Thúy !
ngươi nhận sai với vị đó đi.
Thanh y thiếu nữ lộ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu đáp:
– Dạ ! Tuân lệnh cô nương .
Rồi hướng sang Bạch y khách nhíu mày nói giọng lạnh lùng:
– Tôi nhận lỗi !
Vừa dứt câu đã đi nhanh về phía kiệu .
Bạch y khách nhếch môi cười định bỏ đi.
Chợt nữ nhân trong kiệu quát:
– Ngươi đứng lại!
Bạch y khách ngoái lại hỏi:
– Cô nương còn có việc gì nữa?
– Hãy cho ta biết tính danh.
– Cô nương định làm gì? Muốn ngày khác cho người đến tìm tôi rửa hận chăng?
– Ngươi hiểu lầm rồi. Ta nếu muốn rửa hận thì cần gì phải chờ ngày khác? Cũng
can gì phải sai tỳ nữ nhận lỗi trước ngươi ? Chẳng qua chỉ muốn biết một chút thôi.
Bạch y khách đáp:
– Đôi bên không quen biết, có cần phải thế không ?
Nữ nhân trong kiệu nói:
– Người xưa bảo chỉ tình cờ gặp trên đường cũng coi là có duyên. Ngươi không
cho là vậy sao?
Bạch y khách ngơ ngẩn nghĩ thầm:
– Vị cô nương này sao lại tự nhiên phóng túng vậy chứ? Thấy tớ biết chủ người
trong kiệu cũng hẳn rất xinh đẹp thế nhưng tất ngạo tính.
Nghĩ thế chàng chỉ trả lời:
– Cô nương, tôi không dám như vậy. Không dám cho như vậy?
Nữ nhân ngạc nhiên hỏi:
– Vì sao thế? Ngươi không dám hay không muốn?
Bạch y khách đáp:
– Không vì sao cả ! Theo tôi không dám hay không muốn đều như nhau cả.
Bỗng thanh y thiếu nữ có tên là Tiểu Thúy hậm hực chen vào:
– Hừ !ngươi thật không hiểu thế sự … thế là vinh hạnh cho ngươi lắm ! Nên biết
rằng cô nương ta xưa nay …
Người trong k