
vậy, lại phải mang một
nỗi cừu hận bi thảm dường ấy. Ta lại càng không ngờ Ôn gia của Hàn Tinh hiểm độc
và hèn hạ đến thế…
Lãnh Ngưng Hương cũng đến thi lễ nói:
– Cơ bà bà vãn bối cũng xin chịu tội.
Cơ bà bà xua tay nói:
– Thôi thôi ! Ta biết các ngươi không có tội gì, mà nếu có làm ta giận dữ một chút
thì ta phải tự trách mình trước…
Dừng một lúc lại trầm ngâm nói tiếp:
– Đáng trách nữa là Dao Cơ không cho ta biết rõ Lý Tồn Hiếu là người thế nào…
bây giờ ta đưa Dao Cơ ra chắc vẫn chưa muộn chứ ?
Lãnh Ngưng Hương dù nằm mơ cũng không ngờ một lão ma đầu uy chấn võ lâm
nay trở thành một người hiền dịu khải ái đến như vậy, liền mừng rỡ nói:
– Vãn bối hết lòng cảm tạ !
Nói rồi quỳ xuống bái một lễ.
Cơ bà bà phóng mắt nhìn Tiểu Thúy gọi:
– Tiểu Thúy !
Tiểu Thúy vội bước lên thi lễ:
– Có tiểu tỳ !
Cơ bà bà nghiêm giọng:
– Tội chết có thể tha, nhưng tội sống phải chịu phạt. Ngươi mau vào dẫn cô nương
ra đây.
Tiểu Thúy phát ngơ, chợt hiểu ra quỳ xuống mừng rỡ nói:
– Đa tạ lão thần tiên khai ân.
Rồi đứng vụt lên lao như bay vào rừng.
Chốc lát đã dẫn theo Lệnh Hồ Dao Cơ chậm bước đi ra.
Lệnh Hồ Dao Cơ trông có vẻ tiều tụy, sắc mặt rầu rầu, hiển nhiên đó là hậu quả
của một mối tình vô vọng.
Lãnh Ngưng Hương lao tới đón, nói nhỏ vào tai Lệnh Hồ Dao Cơ mấy câu. Nàng
gật đầu cũng nói nhỏ câu gì với Lãnh Ngưng Hương.
Đến trước giường, Lệnh Hồ Dao Cơ cùng Tiểu Thúy song song quỳ xuống.
Cơ bà bà khoát tay cười nói:
– Dao Cơ mấy ngày nay nội làm khổ cháu quá nhiều… Đứng lên đi ! Bây giờ nội
giao cháu lại cho Lý Tồn Hiếu đó ! Hãy đến với nó đi !
Lệnh Hồ Dao Cơ đứng lên đưa mắt nhìn Lý Tồn Hiếu.
Bốn mắt giao nhau trong khoảnh khắc, đột nhiên từ đôi mắt đẹp của Lệnh Hồ
Dao Cơ đôi dòng lệ châu tuôn dài xuống…
Lý Tồn Hiếu thấy lòng nhói lên, nhưng lúng túng không biết phải làm gì.
Lãnh Ngưng Hương cùng Tiểu Thúy dìu Lệnh Hồ Dao Cơ bước tới trước Lý Tồn
Hiếu, chợt nghe Cơ bà bà nói:
– Khoan đã ! Những vị cô nương của Lệnh Hồ gia ở Lãnh Nguyệt khi xuất giá đâu
thể không có lễ vật ?
Rồi trang trọng lấy trong túi một vật đưa ra:
– Nội cho cháu làm đồ sính lễ !
Vật đó không ai lạ, chính là bức tàng bảo đồ.
Lệnh Hồ Dao Cơ vô cùng khích động, nước mắt chứa chan, đôi môi hồng run run
một lúc mới gọi được một tiếng:
– Nội !
Cơ bà bà cười nói:
– Cháu ngốc của ta ! Cô nương đã lớn rồi có lý đâu không xuất giá? Đó là hỷ sự
phải mừng mới đúng chứ sao lại khóc thút thít thế kia? Ngày xưa khi bà nội lấy ông nội
cháu, chỉ nhảy phóc một bước là ngồi chễm trệ trên kiệu hoa rồi.
Lãnh Ngưng Hương không nhịn được cười lên khúc khích.
Đến Tiểu Thúy và Lệnh Hồ Dao Cơ cũng bật cười tuy mặt vẫn còn đẫm lệ.
Cơ bà bà vẫy Tiểu Thúy bảo:
– Ngươi cầm lấy !
Tiểu Thúy quỳ xuống hai tay cung kính đỡ bức tàng bảo đồ .
Lý Tồn Hiếu chợt cất tiếng:
– Lão nhân gia bức tàng bảo đồ đó vãn bối không thể nhận.
– Vật đó ta cho tôn nữ làm đồ sính lễ chứ có cho ngươi đâu chứ ?
– Ồ !
Người của Lãnh Nguyệt Môn nhất loạt cười to khiến Lý Tồn Hiếu ngượng đỏ mặt.
Tiểu Thuý thừa cơ nhận lấy bức tàng bảo đồ.
Tiếng cười vang to, mỗi lúc một thoải mái lan khắp Nhược Thủy Hồ nơi chỉ cách
đây chốc lát song phương còn ở thế kiếm phát cung giương chuẩn bị cho một cuộc
chiến sinh tử. Thế mà giờ đây gió yên sóng lặng, hoà thuận như người một nhà.
Tiếng cười hơi lặng đi, Lý Tồn Hiếu chắp tay nói:
– Lão nhân gia, vãn bối xin có một thỉnh cầu …
– Nói đi !
– Trước hết xin lão nhân gia tạm đưa Lệnh Hồ cô nương về Kim Hoa, vãn bối làm
xong việc ở đây sẽ quay về đó ngay.
– Hay lắm ! Ngươi không vội thì ta vội ! Vừa chấp nhận thỉnh cầu của ngươi, vừa
được gần gũi tôn nữ ta thêm hai ngày !
– Đa tạ lão nhân gia !
– Từ nay ngươi đã là rể của Lãnh Nguyệt Môn rồi, không cần khách sáo thế nữa.
Tuy nhiên ta báo trước với ngươi, võ học của Hàn Tinh rất lợi hại, nguy hiểm khó lường
ngươi nên cẩn thận.
– Đa tạ lão nhân gia đã chỉ dạy, vãn bối xin ghi nhớ. Đến đây xin bái biệt !
Dứt lời định thi lễ đi.
Lãnh Ngương Hương chợt hỏi:
– Chàng không muốn thiếp đi theo sao?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
– Đa tạ cô nương, không cần. Xin hãy theo Lệnh Hồ cô nương làm bầu bạn.
Lệnh Hồ Dao Cơ bấy giờ mới nói:
– Mọi việc Tiểu Thúy cho thiếp hay cả rồi. Như nội vừa nói, Ôn gia không dễ đối
phó đâu. Chàng hãy cẩn thận đừng để thiếp và Hương muội phải lo lắng, hãy sớm quay
về Kim Hoa.
Lý Tồn Hiếu cảm động đáp:
– Đa tạ cô nương, tôi sẽ nhớ !
Nói xong ôm quyền nhìn khắp lượt mọi người từ biệt rồi nhảy vút lên như cánh
chim xuyên qua đám lá.
Cơ bà bà than:
– Hài tử này đã lĩnh hội toàn bộ võ học của Đại Lôi âm Tự và Thiên Ngoại Thần
Ma rồi… Sau này thiên hạ võ lâm không còn ai sánh được với nó nữa…
Lệnh Hồ Dao Cơ và Lãnh Ngưng Hương cũng nhìn theo bóng Lý Tồn Hiếu vừa
khuất, trong hai đôi mắt đẹp có sự tự hào xen lẫn nỗi lo âu.
oOo
Ân Đền Oán Trả
Bạch Phát Đồng âm Nhan Ngọc Kiều khẳng định rằng phu thê Hàn Tinh môn
chủ không thể thoát khỏi Miêu Cương, thế nhưng Lý Tồn Hiếu truy đến tận Miêu
Cương vẫn không thấy bóng dáng người nào