
của Hàn Tinh Môn cả.
Mặt trời sắp xuống thấp dưới đỉnh Tuyết Phong Sơn.
Cách Tuyết Phong Sơn không xa có một tiểu trấn gọi là Đào Hoa Bình, chỉ độ
mấy chục hộ dân cư, một nửa làm nghề săn bắn.
Lý Tồn Hiếu đến trấn thì đã hoàng hôn.
Chàng nhìn những tốp nông phu hoặc các nhóm thợ săn lục tục kéo về, tuy cuộc
sống thanh đạm, vất vả nhưng vô tư. Chàng liền liên tưởng đến những hiểm ác của
người trong võ lâm mà thầm ao ước có được cuộc sống thanh bình kia.
Tuy nhiên đã mấy người trong võ lâm lại chịu buông kiếm vứt đao mà cầm lấy bộ
cung tên hoặc cái cuốc cày mà sống vui cùng năm tháng ?
Chàng vừa đi vừa nghĩ ngợi thì chợt thấy một người từ trấn thành đối diện đi
thẳng đến trước mặt chàng với dáng vẻ vội vã.
Vừa ngang mặt Lý Tồn Hiếu chợt giật mình buộc miệng kêu lên:
– Trương tiền bối.
Đúng là Thiết Phiến Xảo Khách Trương Viễn Đình.
Trương Viễn Đình vừa bước qua được mấy bước, liền quay phắt lại, kinh ngạc
hỏi:
– Thiếu gia sao lại ở đây ?
Lý Tồn Hiếu kể lại các tình tiết từ sau khi hai người chia tay.
Trương Viễn Đình mừng rỡ nói:
– Tạ trời tạ đất ! Tạ trời tạ đất ! Không ngờ mối cừu hận của Hàn trang chủ nay đã
rõ manh mối cả rồi. Việc phục cừu nay chỉ là chuyện đơn giản, chưa chừng mấy kẻ rắn
rết đó đang cắn xé nhau… Bạch Phát Đồng Nhan Âm Ngọc Kiều năm xưa thế nào thì
tôi biết rõ ! Mụ là một đại ma đầu, tàn bạo không sao kể xiết, khắp giang hồ ai cũng
khiếp vía, vậy mà còn bị phu thê Ôn gia thao túng, chứng tỏ đôi phu phụ này gian hiểm
chừng nào. Aâm Ngọc Kiều nay bị lương tâm cắn rứt, hai mươi năm sống trong ngục tối,
thân thể không bằng quỷ đói thế là chịu tội sống rồi. Mụ quyết không tha cho phu thê
Oân gia vì cái giá mà mình phải trả đâu. Bây giờ có thể cung hỷ thiếu gia. Xin cung hỷ
thiếu gia.
Lý Tồn Hiếu hơi ngượng, hỏi lãng đi :
– Tiền bối sao lại ở đây và định đi đâu thế ?
Trương Viễn Đình thở dài một hơi nói:
– Chẳng giấu gì thiếu gia, tôi từ lâu đã chán ghét cảnh chui nhũi khắp nơi rồi…
Ngày xưa chỉ do một chút lòng tham mà phải trốn chạy hoài, nay mới coi như là được
thoát thân. Thiếu gia xem ở đây thật đẹp, lân bang cũng tốt, sống thanh đạm nhưng
nghĩa tình. Tôi đã tính sống ở đây đến trọn đời…
– Tiền bối quyết định thoát ly khỏi võ lâm sống thanh bạch ở đây là hay quá…Tôi
cũng vừa nghĩ tới…
Trương Viễn Đình ngắt lời:
– Thiếu gia thì không được ! Phò chính trừ nguy nay đều nhờ vào một mình thiếu
gia cả ! Nếu không thì Hàn Tinh Môn còn tai hại võ lâm tới bao giờ ? Còn như tôi thì lại
khác ! Khi đã đạp chân vào võ lâm rồi muốn thoát ra tưởng lên trời còn dễ hơn ! Thiếu
gia, đừng đứng đây nữa, hãy đến hàn gia nói chuyện một bữa !
Lý Tồn Hiếu trầm ngâm nghĩ ngợi lát rồi gật đầu:
– Đã tới đây cũng xin làm phiền tiền bối một lần nữa ! Tiện thể hỏi thăm lệnh
ái…
– Hay lắm ! Nào đi ! Thiếu gia có lòng nhớ đến tiểu nữ thật hân hạnh quá !
– Lệnh ái từ ngày đó tới nay có được mạnh khoẻ không ?
Trương Viễn Đình liếc mắt nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
– Sau khi từ giã ở Kim Hoa chưa đến hai ngày, nó ngã bệnh đến nay…
Lý Tồn Hiếu lo lắng hỏi:
– Bệnh thế nào? Có nặng không ?
– Cảm ơn thiếu gia đã quan tâm, không đến nỗi nặng lắm…
Bấy giờ đã đến một con hẻm, Trương Viễn Đình dừng lại trước một cánh cổng gỗ
đơn sơ nói:
– Đến nơi rồi, xin mời thiếu gia vào.
Lý Tồn Hiếu lướt mắt nhìn, thấy gian nhà tranh nhỏ ba gian khá thanh nhã, phía
trước có một sân nhỏ, tiếp đến là hàng giậu trúc.
Trong nhà chỉ có một gian sáng đèn hắt ánh sáng ra sân, cảnh vật thật u tịch.
Lý Tồn Hiếu gật đầu khen:
– Tiền bối thật biết hưởng thụ cảnh cô tĩnh thanh nhã !
Trương Viễn Đình cười đắc ý:
– Tôi biết mà ! Đây là bước đầu tiên tiến vào cõi tiên đấy.
Chợt trong nhà có giọng thiếu nữ vang ra:
– Lý huynh đấy ư ? xin vào đi !
Trương Viễn Đình nói nhỏ:
– Tiêu Lan đấy ! Nó thật thính tai !
Rồi cao giọng nói vào nhà:
– Nha đầu ! Con nhận ra giọng nói nhanh đấy ! Đúng là thiếu gia, con cứ nằm đi
để cha tiếp thiếu gia cho.
Nhưng Trương Tiêu Lan đã hiện ra trước cửa. Thân hình nàng tiều tụy, da xanh
mét, Lý Tồn Hiếu trông thấy lòng rất thương xót.
Tuy vậy khuôn mặt gầy guộc của nàng nở một nụ cười sung sướng.
Lý Tồn Hiếu vội bước nhanh vào nói:
– Trương cô nương…
Trương Viễn Đình dìu nhi nữ mắng yêu:
– Nha đầu thật không nghe lời cha ! Thiếu gia đã tới đây, con sợ gì không gặp ?
Bấy giờ Lý Tồn Hiếu mới nhận ra sau lưng Trương Tiêu Lan có một trung niên
thiếu phụ liền ôm lấy quyền chào. Thiếu phụ cũng mỉm cười hoàn lễ.
Trương Tiêu Lan hỏi, giọng run run :
– Thiếu gia sao lại tới đây ?
– Tôi vừa có việc qua đây tình cờ gặp được Trương tiền bối…
Trương Viễn Đình nói:
– Hài tử, con cứ nằm một lát cho khỏe đã, sau này sẽ nói chuyện.
– Cha, con không sao đâu !
– Nghe cha đi mà ! Dù sao thì ít ra con cũng nên thay y phục đi chớ !
Trương Tiêu Lan đành nhìn chàng cố mỉm một nụ cười thật tươi nói:
– Xin chàng ngồi đây để thiếp vào thay y phục rồi sẽ trở lại.
Nói xong được trung niên thiếu phụ dìu về phòng.
Lý Tồn Hiếu thấy cách đối xử của cha con Trương Viễn Đình đối với mình