
, lòng
rất hồ nghi.
Chẳng lẽ Trương Tiêu Lan cũng có tình ý với mình ?
Thật ra lúc đầu gặp Trương Tiêu Lan ở Khai Phong, cứu họ thoát khỏi Hàn Tinh Tứ
Sứ, chàng đã thấy xao xuyến.
Sau đó gặp lại ở Kim Hoa, chàng tưởng chừng như đã quên đi, nhưng thật ra
không sao quên được.
So với Lệnh Hồ Dao Cơ, Lãnh Ngưng Hương và Ôn Phi Khanh, nàng không đẹp
bằng nhưng lại có nét quyến rũ rất khó tả, như một đóa hoa đồng nội, dịu dàng, bình dị
so với đoá hồng rực rỡ.
Thời gian vừa rồi, chàng bận lo nghĩ nhiều việc, lại có Lãnh Ngưng Hương và
Lệnh Hồ Dao Cơ bên cạnh, chàng có quên Trương Tiêu Lan, ít ra hình bóng nàng cũng
lùi sâu hơn vào tâm khảm.
Mặc dù giữa song phương còn chưa có gì nhưng bây giờ thấy nàng tiều tụy và đầy
nhiệt tâm với mình như vậy, trong lòng chàng trào dâng một niềm thương vô vàn và cả
nỗi xao xuyến nữa.
Nhưng có thật nàng có tình ý với chàng không ?
Trương Viễn Đình cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng:
– Mời thiếu gia ngồi dùng trà.
Hai người ngồi xuống bộ ghế ngay chính gian giữa.
Chốt lát, trung niên phu nhân đã mang trà tới.
Trương Viễn Đình giới thiệu:
– Vị này là dân cư. Những khi tôi đi hái thuốc, cô ấy thường sang giúp đỡ Tiêu
Lan, thân thiết và nhiệt tâm lắm !
Hai người chào nhau lần nữa.
Trương Viễn Đình vào phòng nhi nữ xong quay lại ngồi xuống chỗ cũ nhấp xong
ngụm trà nói:
– Tôi đã điểm thùy huyệt cho Tiêu Lan rồi. Thiếu gia biết đó, nó bây giờ rất yếu
không thể ra được, xin đừng để tâm.
– Tiền bối sao còn khách khí thế…
Trương Viễn Đình có phần lúng túng nói:
– Tôi biết thiếu gia không để tâm, chỉ là… chỉ là… Aøi ! Tôi không biết nên nói
thế nào đây…
Lý Tồn Hiếu do dự một lát rồi nói:
– Tiền bối có điều gì xin cứ nói, đừng ngại gì cả.
Trương Viễn Đình hắng giọng mở lời :
– Thiếu gia đã nói thế… mặt khác tôi cũng vì tiểu nữ nên cũng đành mặt dày mày
dạn bộc bạch thẳng ra.
Lý Tồn Hiếu thấy tim mình đập rộ lên.
Trương Viễn Đình lại tiếp:
– Không giấu gì thiếu gia, bệnh của Tiêu Lan phát sinh là do thiếu gia. Lúc đầu từ
Kim Hoa trở về, tôi cho rằng chỉ ít lâu là khỏi, nào ngờ càng ngày mối tương tư càng
nặng đến nổi nằm liệt giường mấy tháng nay. Thiếu gia cũng thấy đấy, vừa biết thiếu
gia đến nó mừng thế nào… đó là lần đầu tiên trong hơn tháng nó tự rời khỏi giường.
Lý Tồn Hiếu rất xúc động, đồng thời phần nào cảm thấy khó xử.
Trương Viễn Đình lại tiếp:
– Tôi biết thiếu gia có điều khó xử, cũng biết Tiêu Lan không xứng với thiếu gia…
Chàng vội ngắt lời:
– Tiền bối sao lại nói thế ?
Trương Viễn Đình lắc đầu :
– Thiếu gia, tôi nói là thực tình. Tôi biết tình cảnh thế nào chứ. Nhưng vì thiếu nữ,
tôi không thể không nói. Luận về gia thế dung mạo và võ học, nó không sao sánh được
với hai vị Lệnh Hồ và Lãnh cô nương. Thế nhưng tôi biết rõ tâm tính nhi nữ mình. Nó
thiện lương dịu hiền cũng là một cô nương tốt. Nó nấu nướng giặt giũ, thêu thùa đều
khéo léo và siêng năng, ít ra cũng hầu hạ được thiếu gia mà không phải phàn nàn điều
gì. Bây giờ xin hỏi thẳng một câu, thiếu gia có nguyện ý lấy nó không ?
Lý Tồn Hiếu thốt lên:
– Tiền bối…
Trương Viễn Đình đưa tay ngăn chàng lại:
– Xin thiếu gia nghe hết đã. Hãy đừng tự gượng ép mình. Việc này không thể ép
buộc. Nếu thiếu gia thật sự nguyện ý thì không nói làm gì. Nếu không thì cũng là số
mạng của nó hẩm hiu như thế, tôi sẽ có cách ứng phó…
Tới đó, ông cúi thấp đầu, nhưng chợt ngẩng phắt lên:
– Việc rất trọng đại thiếu gia chưa cần trả lời ngay. Xin hãy nghỉ tại đây một đêm
rồi suy nghĩ lại thật kỹ…
Lý Tồn Hiếu nghiêm nghị nói:
– Tiền bối, lẽ ra việc này tôi phải đề cập trước với tiền bối. Nói thật tình từ lần
đầu gặp được Trương cô nương, tôi đã có cảm tình. Nhưng hoàn cảnh khiến tôi không
thể theo ý mình, chắc rằng tôi không nói nhiều tiền bối cũng đã biết… Nếu tiền bối
không chê, tôi đã cầu thân với Lệnh Hồ cô nương và Lãnh cô nương, tôi xin tiền bối
cho được cầu thân với lệnh ái… chúng ta không phải người thế tục, không cần mai
mối…
Trương Viễn Đình rất xúc động. Ông đứng lên, đôi môi run run muốn nói gì nhưng
không nói được lời nào.
Hồi lâu, ông lại ngồi xuống thở vào một hơi thật sâu mới nói:
– Đa tạ thiếu gia ! Câu đó của thiếu gia đã cứu hai mạng cha con chúng tôi. Bây
giờ tôi có thể nói thật ra, và chắc rằng thiếu gia cũng hiểu điều đó, Tiêu Lan nghe thiếu
gia đến, căn bệnh đã thuyên giảm ba phần. Nếu thiếu gia cự tuyệt, nó chỉ còn đường
chết mà thôi. Và nó đã chết, tôi cũng không sao sống nổi…
Tới đó đột nhiên hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi.
Trương Viễn Đình vừa lau nước mắt vừa cười nói:
– Thiếu gia chớ cười, chẳng qua tôi mừng qua đó thôi ! Không sao tự chủ được…
– Tiền bối, tôi chỉ xin nói một câu rằng vãn bối vô cùng vinh hạnh. Xin đa tạ…
Trương Viễn Đình vội ngắt lời:
– Thiếu gia chớ khách khí ! Lẽ ra tôi phải nói câu đó… Bây giờ hãy để Tiêu Lan
được hạnh phúc…
Nói xong đứng dậy định đi.
Lý Tồn Hiếu vội nói:
– Tiền bối !
Trương Viễn Đình dừng lại hỏi:
– Thiếu gia còn việc gì nữa ?
– Xin tiền bối cho phép, và cũng xin tiền bối báo với Tiêu Lan một t