
n lãnh đạm:
– Đa tạ !
– Nói chữ đa tạ bây giờ còn hơi sớm, khi ngươi còn chưa biết điều kiện của ta.
– Điều kiện ư ?
– Không sai !
– Xin ngươi cho biết .
– Thứ nhất, ta muốn ngươi lập tức rời khỏi Khai Phong thành này …
Bạch y nhân cười đáp:
– Ta đã muốn rời khỏi Khai Phong thành này.
Ngân y thiếu niên ngắt lời:
– Ngươi còn chưa hiểu ta. Ta chỉ cần ngươi vĩnh viễn không được gặp vị hôn thê
của ta nữa.
– Có gì mà không hiểu? Chỉ cần ta vĩnh viễn không đến gặp Lãnh Nguyệt cô
nương nữa là được chứ gì ?
Ngân y thiếu niên lắc đầu:
– Ngươi còn chưa biết vị hôn thê của ta thần thông quãng đại thế nào đâu. Đặc
biệt là gia đình cô ta, thế lực bao trùm cả thiên hạ. Cho dù ngươi chấp nhận không tìm
gặp cô ta nhưng cô ta chỉ cần muốn gặp ngươi thì không sao tránh được…
Bạch y nhân à một tiếng hỏi:
– Thật vậy sao?
– Ngươi không tin ư ?
– Không phải thế. Chỉ là…ta chỉ không hiểu sao ngươi lại không ngăn cản vị hôn
thê của mình ?
– Ta đã nói không nỡ làm phiền lòng mỹ nhân trong mộng của mình mà.
– Ngươi đã thấy rằng vị hôn thê của mình có tình ý với ta. Chẳng lẽ ngươi tìm
cách ngăn cản chuyện đó lại không làm cho cô ấy phiền lòng hay sao?
– Cái đó ta không cần biết. Ta chỉ ngăn cản ngươi chứ ta không ngăn cản cô ta, vì
thế lòng ta không áy náy gì…
Bạch y nhân cười nhạt:
– Cách lập luận của ngươi thật kỳ quặc. Nhưng nếu vậy thì ngươi muốn ta phải
làm gì?
– Rất đơn giản ! Ta sẽ đưa ngươi đến một nơi mà chỉ mình ta biết. Ngươi sẽ được
chu cấp mọi tiện nghi ăn mặc và sinh hoạt cho đến khi chết….
Bạch y nhân hỏi:
– Nghĩa là ngươi muốn ta rời khỏi võ lâm, trốn tránh mọi người suốt đời ?
Ngân y thiếu niên gật đầu:
– Không sai ! Chính ta có ý đó. Ngươi chấp nhận chứ?
Bạch y nhân trầm ngâm một lúc rồi chợt ngẩng lên hỏi:
– Trên đời làm gì có người được ưu đãi như vậy chứ?
– Ngươi cho như vậy là được ưu đãi?
– Chẳng lẽ không phải như vậy sao? Người sống trên đời phải chịu cực khổ đến
bôn ba kiếm sống, bôn ba kiếm miếng cơm manh áo. Thế mà ở đây chỉ ngồi một chỗ
vẫn được cung cấp đầy đủ mọi tiện nghi không phải mất công nhọc sức gì, thế sao
không gọi là được ưu đãi đó.
– Ngươi nói thế cũng phải. Nhưng chỉ cần ngươi chấp nhận gật đầu là lập tức có
được sự ưu đãi đó.
Bạch y nhân cười nhạt:
– Chỉ sợ không hoàn toàn như thế.
Ngân y thiếu niên cười to:
– Quả nhiên ngươi hết sức thông minh. Đương nhiên là phải có điều kiện kèm
theo.
– Thì ta nói trên đời không thể có sự ưu đãi dễ dàng như thế mà. Nói thử điều
kiện nghe xem.
Ngân y thiếu niên đột nhiên đôi mắt lóe lên rất đáng sợ, nói:
– Điều kiện là ngươi hãy để ta dùng kiếm vạch lên mặt mấy đường, lại điểm vào
mấy chỗ huyệt đạo ở tứ chi.
Bạch y nhân thản nhiên như đang thoả thuận về một chuyện làm ăn gì khác:
– Nói rõ ra là để ngươi hủy hoại khuôn mặt ta, phế bỏ tứ chi ta thành một kẻ phế
nhân có bộ mặt dị dạng gớm ghiếc ?
Ngân y thiếu niên gật đầu:
– Cái đó cũng dễ hiểu. Ta cung phụng ngươi suốt đời, có người phục dịch chuyện
ăn uống và mọi nhu cầu sinh hoạt khác, vậy thì ngươi dùng đến tay chân làm gì? Cho
đến chết, ngươi chỉ ở có một nơi không trông thấy mặt người, không gặp bất cứ ai
ngoài ta và một vài tên hầu hạ thì cần gì phải giữ dung mạo tuấn tú?
– Ngươi nói vậy không sai. Nhưng nếu nói thế thì không thể gọi là được ưu đãi
nữa.
– Phải ! Ta đã nói trước là không phải chuyện ưu đãi.
Bạch y nhân lắc đầu:
– Hừ…lại một lần nữa ngươi tỏ ra vị kỷ…
– Đương nhiên ! Trong việc buôn bán ai lại muốn mình lỗ vốn? Huống nữa đây
không chỉ là chuyện tiền nong…Nhưng theo ta biết thì có nhiều người tuy biết chắc
mình lỗ vốn mà vẫn cứ làm.
Bạch y nhân thản nhiên hỏi:
– Trên đời này làm gì có kẻ ngu ngốc như vậy ?
Ngân y thiếu niên cười đáp:
– Đó không phải vì họ là những kẻ ngốc. Chẳng qua họ không thể làm theo ý
mình.
– Bây giờ thì ta hiểu ý ngươi rồi. Có nghĩa là điều kiện ngươi vừa nêu không do ta
làm chủ mà bắt buộc phải làm chứ gì ?
– Không sai. Ngươi thật sự là người thông minh.
– Vậy sao ngươi không giết ta lúc này, như thế chẳng đỡ phiền phức hơn không ?
– Ta đã nói trước là mình vốn là người khoan dung độ lượng mà.
Bạch y nhân đưa mắt nhìn tử thi tên hắc y đại hán dẫn đường cho mình vừa bị
giết, cười nói:
– Ta không nghi ngờ gì về câu đó !
Ngân y thiếu niên không khó gì nhận ra hàm ý mỉa mai của đối phương, hằn học
nói:
– Bây giờ không nhiều lời, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có chịu chấp nhận điều kiện
của ta không ?
Bạch y nhân nghiêm giọng:
– Ta có lý do để không thể rời khỏi võ lâm trong lúc này. Ngoài ra thân thể là do
phụ mẫu sinh ra, sao có thể để cho người khác hủy đi ?
Ngân y thiếu niên gằn giọng:
– Hừ ! Lý do xác đáng làm sao ! Tiếc rằng như ta vừa nói, việc đó không do ngươi
định đoạt.
– Nhưng cho đến bây giờ thì ta là người định đoạt sự việc chứ không phải sự việc
định đoạt bản thân ta.
– Nhưng bắt đầu từ bây giờ lại khác hẳn, bởi vì ta không như những người khác
ngươi đã gặp.
Bạch y nhân cười nhạt:
– Theo ta thì ngươi hay người khác cũng như nhau cả.
Ngân y thiếu niên biến sắc hỏ